Cơn gió ban mai khẽ lay tôi dậy. Trời vẫn còn sớm. Một buổi sáng mùa thu trong trẻo. Sau cơn mưa tối qua, mọi thứ đã trở về đúng với trật tự của nó. Những tia nắng đầu tiên cứ lướt qua mắt tôi, mang theo ánh sáng dịu dàng của nó làm tôi thấy thật nhẹ nhõm. Tôi nghĩ mình không nên ngủ nướng nữa. Tối qua là một đêm vất vả rồi, giữ được khí tiết đã là một thành công. Thế nên, tôi nghĩ mình phải ra ngoài tận hưởng chút không khí của buổi sớm mai. Bố tôi đã đi từ khi nào. Ông để lại lời nhắn trong điện thoại, nói rằng bố phải đi công tác trong 2 tuần liền. Cũng tốt, vì bố tôi biết tôi tự lập được mà. Rời khỏi giường, tôi mở chiếc rèm rộng ra, ngắm quang cảnh của thị trấn thân yêu. Hôm nay tôi phải làm gì đó thật đặc biệt mới được.
Vệ sinh cá nhân đâu đó xong xuôi, tôi thay quần áo rồi xuống lượn phố kiếm đồ ăn. Tôi ít khi dậy sớm, nên bỗng thấy không khí của thị trấn vào lúc ban mai trong lành thật sự. Hít sâu một hơi, tôi vừa đạp xe vừa nghĩ lung tung. Dĩ nhiên tôi sẽ không nghĩ đến chuyện tối hôm qua, vì nó không đáng để nhớ đến. Chẳng qua là tôi lại suy nghĩ đến anh chàng ở quán Net hôm nọ, haha, nụ cười của anh lúc đó cũng dễ thương đấy chứ, nhưng mà em không dễ đổ vậy nha…
Lượn lờ vài vòng quanh khu chợ, tôi đã thấy phát ngán. Nói thì nói vậy thôi, chứ tôi cũng dân ở đây khoảng 2 năm rồi ấy chứ, có quán ăn nào mà tôi chưa thử qua đâu. Nhớ tới anh chàng tên Quân kia, tôi lại lượn sang đó. Không biết giờ này anh đã mở cửa chưa nhỉ? Mà chắc chưa đâu, mới có 6 giờ 12 thôi mà. Nghĩ vậy nhưng chân tôi vẫn cứ đạp. May sao, quán đã mở cửa rồi. Tôi hí hửng chạy vào, quên luôn cả bỏ dép. Vừa tới cửa đã thấy vắng tanh, một anh thanh niên cao ráo, đẹp zai ngồi ngay giữa máy chủ. Nhìn thì giống anh Quân mà mặt trẻ con hơn tí.
– Nhìn gì vậy em? – Thanh niên nói vọng ra.
– Ai em ông? Bao nhiêu mà gọi em sướиɠ miệng thế?
– Nhìn mặt ngây thơ mà cũng giỏi võ mồm phết. Lớp 10, 16 tuổi. Đủ lớn hơn chưa nhở?
– Ô hay, thế bằng tuổi còn gì. À mà dài dòng quá. Anh chủ quán đâu?
– Ông Quân này được nhở. Mới sáng ra đã có gái đi kiếm rồi. Ổng ở bên quán bún cuối hẻm ấy. Phụ mẹ bưng bát rồi.
– Bạn là em trai ảnh hả? Sao nhìn giống nhau vậy?
– Haha. Em họ thôi, mà ai cũng bảo giống nhau như đúc. Thôi đi đi, muốn gặp anh yêu lắm rồi mà còn kéo dài thời gian.
– Quen biết gì đâu mà anh yêu nhở? Ông bạn mồm mép quá đấy. Thôi mình đi đây, cảm ơn.
Nói xong, mình quay đi cái rụp để che cái mặt đỏ bừng lại, phóng xe đi thẳng cuối hẻm luôn. Thật là, hihi… Quán bún của mẹ anh Quân cũng không to lắm, nếu không muốn nói là nhỏ. Nhưng trái lại, hàng hoa và con suối nhỏ trước cổng đã làm nhòe đi toàn bộ khuyết điểm ấy. Cảnh sắc này làm tôi chợt nghĩ, đây là một nơi ngắm hoa thật mỹ miều. Cuối cùng thì tôi cũng dựng xe trước cửa bước vào. Người ta ra vào không nhiều, trong khi đồng hồ chỉ mới điểm 6 giờ rưỡi. Tôi nghĩ chắc quán mẹ anh ế lắm. Lúc tôi vừa ngồi xuống thì bỗng ngoài cổng, có ai đó nhanh nhảu đi vào:
– Ồ ồ, khách vip tới, khách vip tới. Sao biết được quán mẹ anh mà đến ăn đấy nhể? – Thì ra là anh Quân.
– Ông thần nào tự xưng là em họ anh đấy! Ai mà biết!
– Thằng Huy đấy hả. Nó nổi tiếng ghẹo gái đỉnh cao rồi. Mà này, quán anh sắp hết bún, em tới trễ quá. Haizz…
– Em có nghe nhầm hông vậy? Mới 6 rưỡi thôi đó.
– Anh xạo em làm gì? Ai mua bún nhà anh phải đặt trước từ hôm qua cơ. Anh mới đi giao về nè.
– Em… em không biết gì luôn…
– Em chưa ăn gì hả?
– Anh hỏi ngộ ghê ha? Em ăn rồi thì em tới quán anh làm gì? Thật là…
– À mà không sao. Khách vip khách vip, anh làm ngay cho em bát hủ tiếu đặc biệt luôn…
– Anh mà cũng biết nấu ăn à? Tin được không thế?
– Anh theo má anh từ nhỏ rồi? Gì cũng biết nấu hết. Chịu khó đợi anh 5 phút nhé, có ngay đây.
– Xin lỗi anh, em đói…
Tôi chưa nói xong câu, anh đã chạy một mạch vào trong nhà rồi. Tôi nhìn phong cảnh xung quanh. Thật là thoáng đãng và dễ chịu. Nhưng có khi nào tôi cũng thoáng như nó không? Mới gặp nhau chỉ một lần, nhưng tôi nói chuyện với anh như thể quen nhau từ rất lâu rồi vậy. Không, anh là người cho tôi cảm giác dễ chịu và thân thuộc. Nói chuyện với anh, tôi thấy mình cởi mở hơn trước rất nhiều…
Không, tôi dễ dàng vậy sao được. Thời gian sẽ xóa tan cảm xúc mất thôi.
Tôi quay vào thì vừa lúc anh bưng bát hủ tiếu nghi ngút ra. Không hiểu sao lúc ấy, tôi trông anh hấp dẫn lắm. Con trai biết nấu ăn, nhìn sơ qua tôi đã thấy thiện cảm rồi, chứ đừng nói là nấu ăn ngon nữa. Và đúng thế, tôi nghĩ mình đã đổ gục. À mà không, đổ sơ sơ thôi…
– Wow, trông ngon quá anh nhỉ? Vậy em xin nhé!
Anh không nói gì, chỉ nở nụ cười hiền hòa ngồi nhìn tôi ăn. Mới ăn chỉ có chút, nhưng tôi cảm thấy vị ngon như đã xâm chiếm nơi vị giác này vậy. Giờ thì tôi mới hiểu…
– Em biết tại sao quán anh nhỏ mà đắt vậy rồi, hihi.
– Cũng chỉ có thế. Tóm gọn lại là một từ “ngon” thôi, haha. Mà anh nhắc nhé, em phải nói là “quán mẹ anh”, chứ đừng nói là “quán anh”.
– Vì sao ạ?
– Mẹ anh là trụ cột của cái quán bún này. Công thức là mẹ học từ thời ngoại anh để lại đó. Anh chỉ dám nhận là chủ quán Net thôi, còn quán này thì anh sao dám, haha.
– Thì ra là vậy, ngon quá em không cưỡng lại được đâu…
Tôi vội ăn cho bằng hết. Đây là lần đầu tiên tôi được ăn bát hủ tiếu ngon như vậy mà, sao lại bỏ phí được. Tôi húp đến khi trong bát chỉ còn lại cặn. Ui, thật là quá “Yomost” luôn…
– Ngon quá anh ạ. Không biết sau này em còn cơ hội được ăn ngon như vầy không nữa…
– Quán này luôn chào đón khách, mà đặc biệt là khách vip như em đó, haha.
– Thôi đừng có nịnh, tính tiền cho em đi. – Tôi cố tỏ vẻ lạnh lùng.
– Anh free cho khách đến lần đầu đó. Ai mà lại đi lấy tiền của một cô bé dễ thương như này chứ…
– Thôi anh bớt lại đi. Mấy con qua tay anh với những lời đường mật thế rồi?
Anh bỗng nhiên im lặng. Tôi nhận ra được sự căng thẳng trong đôi mắt của anh…
– Em không có ý gì đâu anh. Em nói đùa thôi mà.
– Anh chưa bao giờ làm vậy với ai cả. Em có thể không tin. Các cô gái theo anh, nhưng anh chưa bao giờ theo họ…
– Em xin lỗi mà được không. Em định đi học sẽ qua đây ăn suốt. Mà anh làm vậy khiến em không muốn qua nữa đâu. – Tôi giở trò khıêυ khí©h.
– Anh nói vậy thôi. Anh không có ý gì cả. Em… em có thể qua đây ăn suốt cũng được.
– Nhỡ em có quên mang tiền, anh có free cho em nữa không?
– Thôi cô ơi, cô đừng có “tham lam”. Đùa chứ, anh sẽ tính sổ nợ riêng mà, hehe. – Anh dần vui vẻ trở lại.
– Sao lại là sổ nợ riêng ạ? Em không hiểu lắm?
– Vì làm thế, em trả cho anh bất cứ khi nào cũng được. Sau này, cứ ăn đi, tiền cứ vào sổ nợ của anh, hề hề.
– Anh nham hiểm thật đấy!
– Không nham như em nghĩ đâu. Vậy thôi nhé.
– Dạ, bye anh, em về đây.
– Quán này luôn chào đón em…
– Vâng… – Tôi vừa đạp vừa nói lại.
Haizz… Cuối cùng… cũng có được một chút hy vọng rồi. Trên đường về, nắng vàng khoe sắc, muôn chim líu lo, làm tôi cũng hòa theo điệu nhạc:
– “Từ khi gặp anh em mới biết thế nào là yêu…”.
Chậc, mới có tí tuổi, yêu đương cái gì vậy nè… haizz…