Chương 3: Là cậu!

Sếp đại ngất xỉu rồi. Gấu Rừng vội vàng ôm anh đi đến phòng khám trong công ty.

Khi ôm sếp đại, nó tự dưng ngửi thấy một mùi ngọt thoang thoảng trên người anh, rất giống với… mùi ong mật mà nó thích nhất.

Ồ, không ngờ sếp đại còn là một người thích xịt nước hoa nữa. Đợi đến khi anh tỉnh lại, nó phải hỏi xem anh dùng loại nước hoa nào.

Bởi vì mùi hương đó thật sự quá thơm.

Thơm đến nỗi nó suýt kề sát cổ người ta và hít thật sâu.

Cửa phòng khám mở ra, nhìn thấy bác sĩ bên trong, Gấu Rừng bỗng sững sờ.

“Bà Cây?”

Gấu Rừng hỏi: “Chẳng phải bà đã bị chặt mất rồi sao?”

Bà Cây nói: “Cháu mới bị chặt mất ấy.”

“Bà mất rồi, nhưng bà cũng sống lại rồi. Bây giờ bà đang làm bác sĩ trong phòng khám ở thành phố.”

Gấu Rừng không hiểu nhưng nó thấy rất bất ngờ, vì thế nó đưa sếp đại đang ôm trong ngực cho bà Cây.

Bà Cây nói “ôi”: “Đây chẳng phải bé Ong Mật đó sao?”

Lúc này sếp đại cũng đã tỉnh lại.

Hiển nhiên là nó cũng nhận ra bà Cây.

Bà Cây nói: “Không ngờ ai nấy cũng đều đến thành phố tìm việc cả rồi.”

“Cháu còn nhớ nó không?” Bà Cây kéo Gấu Rừng tới.

“Lúc nhỏ tên nhóc này từng leo lên cây để trộm mật của cháu đấy.”

Lúc này, cuối cùng Gấu Rừng và sếp đại cũng đã nhận ra nhau.

“Là cậu!”

“Là cậu!”

Không sai, đây chính là phân cảnh kinh điển trong mọi bộ phim thần tượng.

Dường như mọi câu chuyện tình yêu trên đời này đôi khi đều phải bắt đầu từ hai chữ “là cậu”.