Chương 5: Nhan Minh Châu

Bây giờ đang là mùa đông, thỉnh thoảng có tuyết rơi trên bầu trời, khiến khung cảnh ngoài cửa sổ nhuộm một màu trắng xóa.

Nhan Tuyết Đình ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh hồ Mạnh Tâm cách đó không xa, nàng không hiểu tại sao ngày hôm đó mình đi dạo trong hoa viên lại bị bệnh nặng một hồi, nàng nhớ lúc ấy là trận tuyết đầu mùa, sau đó nghe được một ít âm thanh kỳ quái. Vốn nàng nghĩ đến hoa viên đi dạo một vòng, để xem có thể nhớ ra chuện ngày hôm đó không, nhưng lại bị Hạ Ý ngăn cản, nói nàng chưa khỏi bệnh, không thể ra ngoài.

Hạ Ý gần đây rất trung thành, nhất là đối với Huy Hà huyện chủ, Tuyết Đình cũng biết điều đó. Tuyết Đình trộm lườm Hạ Ý, nàng ta có làn da trắng nõn, mắt hạnh cùng cái miệng nhỏ nhắn, dáng người mảnh khảnh, có thể được xem là một tiểu mỹ nhân.

Tuyết Đình nhớ lại, bốn tỳ nữ được đặt tên theo Xuân Hạ Thu Đông, tư sắc không kém gì các tiểu thư nhà quan. Các nàng đều là do Huy Hà huyện chủ tự mình chọn lựa cùng dạy dỗ, sau đó mới đưa cho Thế tử Phó Hiển Hành, thứ nữ Phó Thiến và Nhị biểu cô nương Nhan Tuyết Đình. Nhị công tử Phó Trạch Hành không có tỳ nữ, nhưng có một gã sai vặt tên là Hạ Ngữ. Đại biểu cô nương Nhan Minh Châu vốn có một nha hoàn của Nhan gia, Huy Hà huyện chủ không có tặng người, nhưng lúc nàng xuất giá đã tặng rất nhiều bảo vật và đồ trang sức.

"Biểu cô nương, Lâm phu nhân đến."

"Tỷ tỷ rốt cuộc đã tới." Tuyết Đình cười đến rạng rỡ. Nàng đã không gặp tỷ tỷ hơn nửa năm rồi.

Chẳng mấy chốc, một thiếu nữ ăn mặc sang trọng bước vào Tuyết Tâm viện, bước đi tao nhã, lúc đi lại viên trân châu trên trâm cài tóc trên búi tóc nhẹ nhàng đong đưa, nàng là Nhan Minh Châu, mùa thu năm ngoái đã gả vào Lâm gia, là một hoàng thương.

Cửa hôn sự này là theo như nhu cầu.

Trưởng tử Lâm Quý Sinh của Lâm gia, nguyên phối của hắn đã qua đời nhưng vẫn không có tái giá, có ba đứa con.

Trong ba hài tử, thì đứa con trai lớn là nhân tài đọc sách hiếm có trong nhiều năm qua, trên đời này, ngoài việc có vàng để làm việc thì mối quan hệ cũng rất quan trọng.

Lâm gia là hoàng thương, cũng không thiếu vàng bạc. Lâm Quý Sinh cho rằng để mở đường cho con trai mình nhập sĩ trong tương lai, thì hắn cần có một người vợ xuất thân từ thế gia, thế nhưng, khuê tú thế gia có gia thế tốt đẹp lại khinh thường thương nhân, tuyệt đối sẽ không gả cho thương nhân, huống chi là làm vợ kế, trừ phi là thứ nữ do thϊếp sinh ra.

Lâm Quý Sinh không phải là một thanh niên chưa từng va chạm xã hội, trong nhà thϊếp thị cùng thông phòng cũng không ít, còn có một vài người ở chốn lầu xanh, nhưng nhà hắn lại không có con vợ lẽ. Có thể thấy được hắn rất có kiên trì với thân phận mẹ đẻ của con hắn, đương gia chủ mẫu cũng không ngoại lệ, chẳng những muốn dòng chính, xuất thân trong sạch, trong nhà có người nhập sĩ, bà mối nghe thấy mấy yêu cầu này của hắn thật sự là không ưa nổi. Nhưng may mắn là không cần trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp hay đồ cưới phong phú.