Chương 1: Cơn ác mộng

Ngọn lửa dữ dội bùng lên ở hậu viện của một tòa nhà lớn, tạo thành sự tương phản rõ rệt với màn đêm đen.

Trong sân, nhiều người đang hoảng loạn, cố gắng dập tắt đám cháy.

"Có ai không! Cháy nhà rồi (đi lấy nước)!"

"Nhanh!"

"Phu nhân ở bên trong!" có người hét lên.

Một nam nhân trung niên mặc áo màu chàm đứng cách đó không xa, có chút mệt mỏi hỏi: "Sao lại cháy?" Ánh sáng của ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn đã được gột rửa qua năm tháng của y.

Bên cạnh y là một phụ nhân thanh tú, ả khẽ nắm tay của người nam nhân, "Lão gia, thϊếp thân sợ quá."

Nam nhân nghe vậy một tay ôm phụ nhân vào lòng, trấn an nói: "Tết thảy có ta."

Phụ nhân cọ thứ tròn trịa của mình vào ngực nam nhân, ra vẻ vô tội nói: "Tỷ tỷ sẽ không sao, đúng không?"

Nam nhân hoàn toàn không quan tâm đến vụ cháy, sự sống chết của nữ nhân trong căn phòng kia không liên quan gì đến y, thay vào đó y muốn tiếp tục chuyện trước đó chưa làm xong. Sau nghĩ thông suốt, y đặt tay lên mông phụ nhân, cất bước trở lại biệt viện.

Khi vài hạ nhân nhìn thấy hành động này của chủ tử, cũng không khỏi cảm thấy có lỗi với chủ mẫu.

Khói bay mù mịt, vẻ mặt Nhan thị lúc này thống khổ, tóc tai bù xù, khác hẳn với vẻ ngoài đoan trang chỉnh tề thường ngày. Nàng nhìn xung quanh rồi bật cười, nàng cười nhạo sự ngu ngốc của mình, cười sự nhát gan của mình, cũng cười sự bất lực của mình. Nàng cảm thấy ngọn lửa này đến rất đúng lúc, giống như ngụy quân tử thường nói tất cả mọi thứ đều đến đúng thời điểm. Nàng khinh!

Dù sao, nữ nhi quan trọng nhất của nàng đã kết hôn, đã rời khỏi gia tộc giả nhân giả nghĩa này, bây giờ nàng cũng không còn gì phải lo lắng nữa.

Nàn vén tóc lên rồi xoay người ngồi lên chiếc ghế bành bằng gỗ cẩm lai trong phòng, nhìn ngọn lửa đang đến gần.

Nàng nhắm mắt lại, tinh lọc tất cả mọi thứ bằng ngọn lửa.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Nhan Tuyết Đình nằm ở trên giường, thần chí hỗn loạn, trên trán lấm tấm mồ hôi, lẩm bẩm một mình. Đại nha hoàn Hạ Ý vừa lau mồ hôi vừa lo lắng, "biểu cô nương?"

Hạ Ý thấy Nhan Tuyết Đình cau mày, cũng không trả lời. Nàng ấy không biết tại sao sau khi biểu cô nương đi dạo một vòng trong hoa viên trở về lại sốt cao không giảm. Ninh vương phi lệnh cho đám người Hạ Ý mau mời lang trung, nhưng lang trung nói Nhan Tuyết Đình là bị kinh sợ. Đang yên đang lành ở Ninh vương phủ sao có thể bị kinh sợ cơ chứ?

Nhan Tuyết Đình hạ sốt, mở mắt ra, đã là hai ngày sau.

"Biểu cô nương, thật tốt quá." Hạ Ý quay đầu lại nói ra bên ngoài: "Nhanh bẩm báo với lão phu nhân cùng Vương phi."

Nha hoàn Băng Hoa đang coi chừng ở bên ngoài, sau khi nghe thấy liền chạy ùa đi.