Chương 2: Minh Trí không được

“Ông chủ, bà chủ đập hết mấy bình sứ quý của cậu rồi.”

“Cứ để cô ấy đập, đập bể rồi thì mua cái khác để vào.”

Minh Trí đang làm việc thì trợ lí vội chạy vào cấp báo, mặt anh vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xẩy ra.



“Ông chủ, hôm nay bà chủ đi shopping, spa hết một tỉ.”

“Cử thêm người xách đồ cho cô ấy.”

Minh Trí vừa rời cuộc họp thì trợ lí vội chạy đến báo cáo hành trình “báo chồng” của Hoàng Triều. Anh vẫn như vậy, chiều theo ý cô hết mực mà không một lời than trách.



“Bà chủ, ông chủ đã tỏ thái độ như vậy rồi thì liệu chúng ta có nên tiếp tục nữa không?”

Trợ lí của cô toát mồ hôi hột, vừa nói vừa lo bà chủ của mình được ông chủ dung túng như thế thì sẽ ngày càng quá đáng hơn.

“Cái tên Nguyễn Minh Trí đáng ghét đó vậy mà vẫn không thèm quan tâm đến tôi.“

“Suốt ngày cứ công việc, tôi cần tiền của "con ngựa già" đó sao?”

“Hay là… hắn bị yếu nhỉ?”

Nghĩ đến đây cô bổng dưng lại nhếch mép cười, trong đầu đã nẩy ra một kế hoạch vô cùng táo bạo để chơi khâm “lão” chồng của mình.

“Bà chủ, sao lại nói ông chủ như thế? Lỡ như bị…”

“Suỵt! Cho người tung tin đồn là hắn “không được” ra ngoài. Đồn càng rầm rộ càng tốt.”

“Vâng!”

Nói rồi cô yêu kiều xoay gót rời đi, trợ lí cũng vội vàng theo sau.

“Bà chủ tính đi đâu nữa vậy?”

“Đi làm chuyện đại sự.”

“Chuyện đại sự?”

“Theo tôi đi rồi em sẽ biết thôi.”



“Ông chủ, bà chủ… bà chủ cho người đồn rằng ông không được!”

Minh Trí vừa xuống máy bay sau chuyến công tác thì trợ lí đã hớt hãi chạy tới báo.

“Nhóc con này xem ra bao lâu nay không ngoan rồi.” Minh Trí cười tà mị.

“Còn nữa ông chủ!”

“Nói!”

“Bà chủ… đã chi 10 tỉ trong một phút và…”

“Thế nào?”

“Đang vui vẻ cùng mười tên trai trẻ, cơ bụng tám múi ở khách sạn trung tâm ạ.”

“Cái gì?”

Minh Trí như bị chọc tức đến sôi máu não. Nhanh chân, vội vã ra lệnh:

“Đến khách sạn trung tâm.”

“Võ! Nữ! Hoàng! Triều! Tuần này em đừng hòng xuống giường.”



Trong một căn phòng tổng thống sang trọng bậc nhất của khách sạn trung tâm đang diễn ra một tràng cảnh vô cùng bỏng mắt.

Hoàng Triều đang nằm nghiêng người diễm lệ, quyến rũ cùng bộ đồ ngủ sεメi trên người khiến người ta nhìn vào chỉ muốn “ăn thịt” cô ngay tức khắc.

Mười người đàn ông cao ráo, khoẻ khắn, đẹp trai, cơ bụng tám múi đang đứng xếp hàng chờ được hầu hạ mỹ nhân trước mắt.

Cô quét mắt một loạt qua mười người rồi dừng lại ở người số ba, vì mùng ba là sinh nhật chồng cô, lần này cho hắn tức chết, haha.

Hoàng Triều nhếch mép lộ ý cười, ánh mắt sắt bén khẽ hé môi gọi tên chàng trai số ba:

“Việt Anh, tới đây!”

“Bà chủ gọi tôi!”

“Tài năng của cậu là gì?”

“Tôi có thể khiến bà chủ ăn uống mà không bị ngán, món ăn trong một tuần không hề lặp lại.”

Hoàng Triều gật nhẹ đầu tỏ vẻ ưng ý. Việt Anh này biết nấu ăn, trong vòng một tuần mà không hề lặp lại món, thế thì hợp với danh hiệu lúc nhỏ của cô quá rồi “Bà hoàng ăn uống”.

“Gian bếp bên kia, cậu tự sang đấy trổ tài đi!”

“Vâng, tôi sẽ không khiến bà chủ thất vọng đâu.”

Nói rồi Việt Anh liền nhanh chóng tiến đến gian bếp đầy đủ tiện nghi để bắt tay vào việc nấu ăn, làm hài lòng vị mỹ nhân này.

Hoàng Triều cũng nằm úp lại dõi theo hướng đang toả ra mùi đồ ăn thơm nấc lỗ muỗi kia. Ngắm trai đẹp tám múi vào bếp nấu ăn thì quả thật là mỹ cảnh nhân gian mà.

Sau khi ngắm boy đảm đang được năm phút thì cô lại quay lại với chín người còn lại. Cô chọn người số năm.

“Nhật Hoàng, lại đây!”

“Bà chủ cho gọi.”

“Gọt trái cây cho tôi.”

“Vâng thưa bà chủ!”

Nhật Hoàng sau khi nhận lệnh thì cũng nhanh chóng vào việc, ngồi xuống cạnh cô rồi cẩn thận tỉ mỉ gọt trái cây, xong thì tiện tay ân cần đút luôn vào cái miệng nhỏ ham ăn của Hoàng Triều.

Ngoạm một cái, thật là ngọt mà!

Cô chỉ tay vào người số mười vì nghe bảo anh ta có tài âm nhạc, hát rất hay, vừa hay hôm nay tâm trạng của cô không tệ nên muốn thử xem giọng ca của người này thế nào.

“Thiên Nam, tới đây!”

“Bà chủ cần tôi.”

“Hát cho tôi nghe bài Gió của Jank đi!”

“Được thưa bà chủ!”

Trong lúc thưởng thức giọng hát ngọt ngào, ấm áp của Thiên Nam thì cô cũng chả dư giã thời gian để mà từ từ chơi đùa nữa.

Vì… cô đã nhận được thông tin là “lão chồng già” của mình đã đi công tác về rồi. Bây giờ anh đang trên đường tức tốc chạy tới đây. Nếu cô mà còn không nhanh chóng tận hưởng thì đợi anh tới mọi thứ đều sẽ tan tành hết thẩy.

“Tất cả các người, đến đây hết cho tôi. Phục vụ cho tốt thì số tiền một tỉ đó mới hoàn toàn là của các người.”

“Vâng thưa bà chủ!”

Sáu người còn lại nhanh chóng phô diễn tài năng của mình trước mặt cô, riêng chỉ có một người là vẫn đứng yên như pho tượng mà không dám tiến lên. Hoàng Triều tinh ý nhìn ra được liền gọi tên anh ta:

“Thần Dục, sao thế?”

“Bà chủ tôi…”

“Tôi trả cậu một tỉ không phải để tới đây làm cảnh.”

“Nhưng mà phương diện tôi giỏi chỉ sợ khiến bản thân không thể sống nổi nếu như phô diễn ra với bà chủ.”

“Cậu giỏi cái gì?”

“Tôi… tôi có thể khiến cho bà tinh thần thoả mái, tận hưởng được cảm giác sung sướиɠ tột cùng như đang ở trên mây.”

“Hả?”

Nghe đến đây thì Hoàng Triều cùng cả căn phòng đứng hình mất 5s.

Cái gì mà tinh thần thoả mái? Gì mà cảm giác sung sướиɠ tột cùng như đang ở trên mây? Không ai dám hiểu lời mà người này đang nói là gì. Bộ anh ta không sợ chồng của cô, cũng là người đàn ông giàu có và quyền lực nhất nơi này cho đăng xuất khỏi trái đất hay sao mà có thể nói ra được những lời như vậy.

Thật quá là kinh khủng rồi!

Thế nhưng Hoàng Triều lại không như thế. Cô thiết nghĩ không ngờ lại có người không sợ bị chồng cô cho đăng xuất đến như vậy. Nếu đã thế thì chi bằng cô lợi dụng luôn cơ hội này để xem phản ứng của “lão chồng” ch*t tiệc, suốt ngày chỉ biết đến công việc kia của mình như thế nào.

Ắt hẳn là rất thú vị đây!

Hoàng Triều cười tà mị mà quyến rũ nhìn Thần Dục:

“Được! Nếu đã có tài năng thì phải được phô diễn chứ. Nào, đến đây phục vụ cho tôi. Làm tốt sẽ có thưởng đậm.”

“Nếu bà chủ không có ý kiến thì tôi rất sẵn lòng.”

Trợ lí nghe ý tưởng này của cô thì liền sợ hãi, vội vàng can ngăn.

“Bà chủ, chị lần này đi quá xa rồi đấy!”

“Suỵt! Kịch hay còn ở phía sau. Em đưa bọn họ ra ngoài cả đi!”

“Nhưng mà…”

“Thích người nào thì cứ việc đem về nhà nuôi. Chị trợ cấp.”

“Dạ được ạ! Bà chủ, chúc chị chơi vui vẻ!”

Nói nào làm ngay, mới giây trước còn ngăn cản các thứ mà giây sau đã lật mặt còn nhanh hơn cả lật bàn tay, vội vàng kéo hết tất cả đám người ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho cô và “mỹ nam cơ bụng tám múi” làm chuyện “đại sự”.

Cô trợ lí này thật là… khiến người ta không khỏi cạn lời mà.



Bên ngoài khách sạn có một giàn xe phi như bay đến ngay trước cửa khách sạn, khí thế hùng hổ như cảnh sát đi bắt tội phạm khiến ai cũng sợ rén hết cả người.

“Nhóc con ở tầng nào?”

“Bà chủ ở phòng tổng thống ạ.”

“Nhanh thông báo cho lễ tân bảo dừng hết mọi hoạt động của khách sạn lại cho tôi.”

“Vâng thưa ông chủ!”

Bên ngoài, Minh Triết vừa dẫn người hùng hổ vội vàng tiến vào đến thang máy thì vừa hay gặp đám người trợ lí của cô đi ra. Nhìn thấy anh khiến trợ lí cùng dàn mỹ nam phía sau sắc mặt liền tái nhợt, sợ hãi không thôi.

Trợ lí gượng cười chào anh:

“Chào… chào ông chủ!”

“Bà chủ của các cô đang ở đâu?”

Anh gằng từng chữ khiến trợ lí sợ xanh mặt, run rẩy đáp:

“Đang… đang ở trên phòng ạ!”

“Với ai?”

“Với… với một mỹ nam…”

“Chỉ có hai người trong phòng?”

“Vâng… vâng ạ!”

“Lên đó! Nhanh!”

Minh Trí lần này triệt để bị Hoàng Triều chọc cho tức điên rồi. Anh không ngờ rằng hôm nay cô vợ bé nhỏ của mình lại to gan lớn mật như vậy.

Đám người tuy đã lên tới trước cửa phòng nhưng âm thanh trong phòng phát ra khiến mặt ai nấy cũng biến sắc, không một cắt máu. Đó là người khác thôi chứ mặt của anh sớm đã đen kịt như đít nồi từ lúc nào rồi.

“A.. a… a…”

“Cậu… cậu không thể nhẹ nhàng… với tôi một chút được sao?”

“Đau lắm sao?”

“Đau… quả thật là đau lắm đấy! Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả… a…”

“Chỉ có người đàn ông đó mới không biết thương hoa tiếc ngọc mà thôi! Chứ tôi đây rất là nâng niu những bông hồng như bà chủ đấy.”

“Ây da… cậu đúng là dẻo miệng mà!”

“Rầm!!!”

Minh Trí bừng bừng sát khí, hai tay nắm chặt thành quyền, bộc phát sức mạnh đạp một phát văng luôn cánh cửa của khách sạn ra ngoài khiến ai nấy cũng đều bị kinh hồn bạc vía.

“Hai người đang làm cái trò gì vậy hả?”

Nhưng mà khoan, nhìn lại mà xem? Tất cả đều trố mắt ra nhìn nhau, một sự ngượng ngùng đâu đó lan toả quanh đây.

Hoàng Triều vẻ mặt không vui nhìn chồng mình, tay chống cằm bảo:

“Làm cái gì là làm gì?”

“Tôi đi làm mệt mỏi còn không được gọi dịch vụ đến massage cho hay sao?”

Minh Trí bị cô chặn họng liền không nói được gì thì quay sang trút giận lên Thần Dục. Tên này cũng không phải dạng vừa, bị anh nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn cũng không hề hấn gì mà phối hợp với lời nói của cô, nhún vai tỏ vẻ vô tội. Cả hai kẻ tung người hứng khiến anh thẹn quá hoá giận mà gầm lên:

“Tất cả ra ngoài hết cho tôi!”

Thấy đã chọc điên con sói già này rồi nên cũng không ai dám ở lại nữa, đều nghe lời mà rời đi hết thẩy, để lại đôi vợ chồng son này ở lại trong không gian tĩnh mịch.

Người vừa đi thì anh liền như con sói đói, lao nhanh về phía Hoàng Triều rồi đè mạnh cô xuống giường khiến ai kia không kịp phản ứng.

“Đồ ngáo này, anh làm cái gì thế hả? Làm như hồi giờ chưa bao giờ gặp người đẹp mặt đồ sεメi vậy?”

“Thì rõ như thế còn gì?”

“Anh còn dám nói! Từ sau khi kết hôn xong anh vứt tôi như vứt đồ chơi mà còn ở đó giận dỗi à?”

“Chẳng phải cũng vì kiếm tiền cho ai đấy tiêu sao?”

“Chắc tôi cần tiền của anh?”

“Thế em cần gì? Tôi liền đáp ứng.”

Nói tới đây cô liền ngượng đến đỏ mặt. Chẳng lẽ cô cần anh còn không biết hay sao mà hỏi? Cô giận dỗi quay mặt đi, né tránh ánh mắt của anh.

Nhìn chiếc cổ trắng ngần từ trên xuống kèm bộ đồ ngủ sεメi của cô khiến anh không nhịn được mà cuối đầu tạo ngay một vết đỏ lớn làm cô giật bén người, thở dốc:

“Anh… anh..”

Lời chưa kịp nói ra một đã bị khoá chặt bởi nụ hôn ngọt ngào của chồng khiến khung cảnh chốc lác trở nên ái muội.

“Ha… đồ… đồ đáng ghét…”

“Vợ à! Hôm nay để tên chồng già này giúp em giải toả mọi cơn tức giận nhé!”

“Nhẹ… nhẹ thôi…”

“Ngoan…”

TruyenHD

TruyenHD