Chương 7:

Bên kia Vương thị lật qua lật lại mà vẫn không ngủ được, trong lòng như có một cái nhọt vậy, nghĩ đến nha đầu cách vách vừa sinh ra mà đã được chiều chuộng như vậy lại nghĩ đến hai khuê nữ nhà mình, càng nghĩ lại càng khó chịu.Đan Tú Đông thì không nghĩ nhiều như vậy, rửa chân xong nằm xuống giường là ngủ luôn, không bao lâu liền phát ra tiếng ngáy như sấm, Vương thị bịt lỗ tai lại tức giận không có chỗ để xả, đạp nhẹ vài cước thấy hắn vẫn không tỉnh trong lòng lại sinh ra một bụng oán giận.

Lúc trước sao nàng lại gả cho nam nhân không có tiền đồ như vậy, nghĩ bởi vì nam nhân có chút tiền đồ mà thắt lưng thẳng tắp bên nhà mẹ đẻ Tam đệ muội lại có không ít tiền của, Vương Xuân Hoa cảm thấy mình thật đáng thương.

Đồng dạng Lữ thị lấy được một nam nhân có tiền đồ cũng không ngủ ngon, thậm chí còn suy nghĩ nhiều hơn Vương thị.

"Hôm nay ta đúng là bị quỷ che mắt cư nhiên lại thấy hài tử nhà lão Tam đáng yêu". Lữ Tú Cúc ngồi xếp bằng trong màm vỗ vỗ vào mặt mình hai cái, trong lòng nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp.

Nhị phòng cùng Tam phòng đều là địch nhân của nàng nếu lão thái thái càng thích họ thì gia sản sẽ bị phân chia càng nhiều, đối với Lữ thị người xem tất cả gia sản Đan gia thành của mình mà nói thì đây chính là chuyện mà nàng không thể nào chấp nhận được. Hiện tại Tưởng bà bà tỏ ra thích nha đầu lão Tam thì kế sau Đan Phúc Đức, Đan Tú Hải lại có thêm một trợ lực nữa. Mà nàng mới có một đứa con trai, một không đấu lại hai a.

Nàng chán ghét nha đầu đó còn chưa kịp sao có thể thích nó đây? Lữ thị cảm thấy không thích hợp chút nào, hồi sáng chính là nàng bị quỷ quấn thân, đúng vậy, chỉ có thể là vậy.

"Năm văn...mười lượng" Nhìn một đống tiền rải rác trong hộp gỗ tâm tình của Lữ thị lại tốt lên. Hiện tại Đan gia còn chưa phân gia tiền mỗi tháng phải nộp lên hết, bất quá con người mà ai chẳng có tâm tư cả,tiền công của Đại phòng đều là Đan Tú Sơn nộp lên hết, nhưng tiền được thưởng của mấy khách nhân giàu có Đan Tú Sơn đều giữ lại đưa vợ cất đi. Trong tửu lâu không có ít khách nhân hào phòng lui tới vì vậy mấy năm nay Đại phòng cũng tích được không ít. Đan Tú Sơn làm chưởng quầy trên huyện một tháng chỉ ở nhà năm ba ngày càng về sau đem dài đằng đẵng cô đơn gối chiếc Lư Tú Cúc chỉ biết cách đếm tiền để tiêu hao thời gian.

"Ba mươi bốn lượng" Đếm xong đồng tiền cuối cùng, Lữ thị lại cẩn thận lau chùi cây trâm vàng mà trượng phu mua cho mình, cây trâm này trong thôn cũng khó có được nàng chỉ dám đeo trong phòng chứ không mang ra ngoài khoe khoang bao giờ, sợ tài sản nhà mình bị người khác dòm ngó. Nàng còn phải than khóc với bà bà rằng phòng họ nghèo để được bớt chút tiền phải đóng hằng tháng.

Lúc này Lữ thị mới xuống giường, rời rương gỗ đựng quần áo dưới gầm giường ra, lấp cái hộp dưới lỗ hổng đè gạch đá lại xe cái rương về chỗ cũ, xác định không để lại dấu vết gì, nàng mới trở về giưởng an tâm đi ngủ.

Trước khi ngủ nàng còn niệm vài câu "nha đầu lão tam là một người xấu xí, nha đầu nhà lão tam thật xấu xí" rồi dần dần chìm vào mộng đẹp. Chờ đến ngày mai nàng khẳng định sẽ không thích nha đàu nhà lão tam nữa.