Chương 9: Thiếu chủ ma giáo phản công (tam)

Mục Ly Hi ồn ào một trận, Mục Túc mới phát hiện, hắn ta tựa hồ đã rất

lâu không hề

chăm lo cho đứa con này. Bởi vì Mục Kỳ từ lúc sinh ra thân thể

yếu ớt, cho nên hắn ngoài lo giáo vụ ra, bao nhiêu chú ý cũng đặt ở trên người Mục Kỳ.

Nhớ tới Mục Ly Hi vừa mới nói bị người ngăn cản ở bên ngoài, Mục Túc không khỏi trầm mặt, nhìn Mạc Dật trầm giọng nói: “Mạo phạm đại thiếu gia, ngươi tự đi lĩnh phạt.”

Sự tình phát triển thế này, Mục Kỳ lại biến thành —— một đoá bạch liên hoa thánh mẫu mất rồi… ( Cái thuộc tính vĩ đại gì đâu …ORZ)

Mạc Dật vừa mới quỳ xuống, Mục Kỳ mở miệng làm nũng, “Cha, tha hắn đi…”

Còn chưa nói xong, Mục Ly Hi cũng lập tức cúi đầu cắn cắn môi lên tiếng: “Phụ thân, không có gì đâu, ta không muốn chấp nhất. Nếu bởi vì ta mà trừng phạt thị vệ của đệ đệ, đệ đệ sẽ không vui.”

Thanh âm của hắn ôn hòa mà nhu thuận, lơ đãng toát ra chút bất an.

Thấy bộ dáng đáng yêu này của Mục Ly Hi, Mục Túc vừa mới nhu hòa vì Ngô Trăn Suất giờ đã hơi cau mày, “Kỳ nhi, hắn dám phạm thượng, ngươi còn muốn cầu tình?”

Mục Kỳ nhìn thấy hết cảnh này, quả nhiên, nói thế nào thì yêu thương cũng cần phải tranh giành, nếu không, sớm hay muộn sẽ bị người có tâm tranh bằng hết.

Ầy, làm sao đây, hắn đột nhiên thâm trầm một phen!

Có vẻ như hắn bị nhân vật chính là ca ca hiểu lầm rồi QAQ, Mục Kỳ tỏ ra

hắn

hoàn toàn không có ý định đối nghịch với ca ca, thật sự, chỉ là người của hắn thì không cho phép ai đυ.ng vào thôi!

Mục Kỳ âm thầm

tính toán, vẻ

mặt cũng ngẩn ra, bờ vai nhỏ rụt lại, thanh âm mềm mềm nhu nhu, mang theo chút cô đơn mà thì thầm: “Ta chỉ muốn có người chơi cùng, hắn thường vẫn luôn ở bên cạnh ta… Nếu làm hắn bị thương, ai sẽ chơi với ta…”

Thanh âm này, ngữ điệu này… Đều biểu hiện ra nội tâm của hài tử khuyết thiếu yêu thương, trăm phần trăm giành được tình phụ tử, tình mẫu tử, các loại tình yêu khác từ quần chúng vây xem…

Chung quanh trong nháy mắt an tĩnh lại, tựa hồ tất cả mọi người đều thương hại nhìn hài tử đang ngồi giữa giường, yếu ớt chỉ muốn được yêu thương kia.

Diễn xuất của hắn hả, không có địch thủ đâu ╮(╯▽╰)╭!

Mục Túc giật mình, không nói nữa. Thật lâu sau, thở dài nói: “Được rồi, Kỳ nhi vừa mới tỉnh lại, cho nó nghỉ ngơi đi.” Nói xong bước ra ngoài.

Mục Ly Hi ánh mắt phức tạp nhìn Mục Kỳ, cũng bỏ ra theo.

Mục Kỳ yên lặng nhìn theo Mục Ly Hi rời đi, nội tâm gào thét: nhân vật chính ca ca, kỳ thật ta với ngươi là một trận tuyến mà! Đều là muốn đạt thành quang vinh đại kết cục mà phấn đấu mà! Vừa rồi cũng là ngươi ra tay trước nha nha nha!

Cũng chính bởi vậy, hắn đã bỏ qua một tầm mắt nóng rực đang nhìn hắn trong phòng.

**************

Mục Kỳ mấy ngày nay có chút ưu thương, đầu tiên là bị trọng sinh ca ca hiểu lầm, hiện tại lại bị đối phương bởi vì không trừng trị được thị vệ nhà mình mà ghen ghét lây qua mình.

Hắn kỳ thật là rất muốn đem tên kia đẩy đi thật xa! Nhưng trung thành độ của đối phương rất cao dẫn đến hậu cung khả năng độ cũng không giảm được nữa.

Cho nên, hắn đang cố gắng diễn tốt một cái mánh này—— nô dịch đại chúng, mất hết nhân tâm!

Chính là, người này vô luận gây sức ép như thế nào cũng đuổi không đi là sao?

Mục Kỳ cho lui nhóm tỳ nữ hầu hạ, dựa vào bàn trừng mắt nhìn tên thiếu niên đứng sững như cọc gỗ kia. Quan sát kỹ địch nhân, chuẩn bị tốt kế hoạch tác chiến!

“Nước.” Mục Kỳ miễn cưỡng nói.

Mạc Dật không chút do dự, lấy tốc độ nhanh nhất, rót một chén nước đưa đến bên miệng Mục Kỳ.

“Ta lại không muốn uống.” Cho nên Mục Kỳ mở to một đôi mắt tròn không chút nghĩ ngợi liền nói.

Biểu hiện khuôn mặt của Mạc Dật cũng không thay đổi, động tác trên tay vẫn là cung kính bộ dáng.

Mục Kỳ tranh thủ thời gian nhìn qua tư liệu của Mạc Dật… Thật quá

ưu thương!

Gây sức ép nửa canh giờ, hậu cung khả năng độ không hề giảm! … Đệt mẹ nhà ngươi, nửa điểm khí chất cũng không có hả hả hả?

Bất quá… Yên lặng sờ cằm… Tuy rằng nói như vậy, nhưng chút hưng phấn đáng hổ thẹn này là cái gì đây.



Mục Kỳ là một người sắm vai toàn tâm, quyết định làm đúng bổn phận chức nghiệp, phối hợp diễn đúng kịch bản, giúp cho gian – tình của nhân vật chính phát triển! Nghĩa vô phản cố nhất định phải đá đít Mạc Dật đi.

Một kế không thành, vậy tính kế khác.

Hệ thống sắm vai có hướng dẫn, trên đời này có một loại phương thức có thể tăng tiến tình cảm hai người cao nhất, đó là một loại xấu hổ xấu hổ sự tình.

Bất quá, Mục Kỳ bi thương phát hiện mình chỉ mới chín tuổi, này nhân vật chính ca ca cũng chỉ có chín tuổi, vậy cho nên, hắn vẫn không thể làm chuyện xấu hổ gì gì đó để tăng tiến sự tình.

Bởi vì tác giả cùng luật lệ hài hoà của tấn giang có vấn đề, thiếu niên nhỏ tuổi không được cho phép làm ra sự tình xấu hổ đó.

Cho nên, Mục Kỳ cảm thấy hắn cần cái máy gia tốc hài hoà dễ sợ, dùng máy rút ngắn thời gian cho đến lúc hắn đủ tuổi để tiến hành cái vụ xấu hổ kia.

Tin nhắn hệ thống: máy gia tốc hài hòa sử dụng có điều kiện—— một lần đẩy ngã nam nhân, một lần gọi về thần long… A vậy, hay là ngài thử một lần đẩy ngã nam nhân đi.

Mục Kỳ: … Đẩy ngã nam nhân thật sự không đơn giản đâu =.=!

Mục Kỳ nằm úp sấp ở trên giường nhìn chằm chằm Mạc Dật đang yên lặng đứng ở góc phòng, trong lòng cân nhắc, đẩy ngã đối phương như thế nào đây? Đẩy ngay khi y đứng? Bắt y ngồi rồi đẩy? Thiệt là … hắn tay ngắn chân ngắn, cơ thể còn gầy gò… đòi đi đẩy ngã người ta …thiệt là không logic mà… Không bằng ——

“Ngươi.” Mục Kỳ chỉ chỉ Mạc Dật, “Ngã xuống.”

Mạc Dật không nói hai lời ngã xuống.

Tin nhắn hệ thống: … *hắc tuyến*. Cái này gọi là nằm vật xuống, không thể gọi là đẩy ngã được.

Nguyên lai dùng miệng nói không tính, phải dùng sức ha! Mục Kỳ gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

“Lại đây.”

Mạc Dật hiếm khi lại trừng mắt nhìn, Mục Kỳ ngồi dậy sau đó lại gọi y.

“Ta kêu ngươi lại đây ngủ!” Mục Kỳ ngồi xếp bằng trên giường, ra một cái mệnh lệnh quái dị.

Lần này Mạc Dật nghe hiểu, không do dự nữa nhưng động tác cứng ngắc lên giường.

Mục Kỳ dịch vào trong, lấy ngữ khí hài đồng ra lệnh: “Nằm xuống!”

Mạc Dật đành phải nằm xuống bên ngoài, sống lưng chỉ nhẹ nhàng kề lên giường.

“Không nên cử động!” Mục Kỳ lưu lại lời này, nắm chặt hai tay, sau đó, mặt không đổi sắc bắt đầu đẩy …. Ngã …! Mạc Dật!

“… Thiếu gia?”

Thật lâu sau, Mạc Dật rốt cục mở miệng nói câu nói đầu tiên!

“Đã bảo ngươi không được cử động! … phì phì…”

Khối thân thể này của Mục Kỳ khí lực thật sự là chỉ ngang con mèo, chính mình mệt mỏi đến thở hồng hộc, đối phương lại không hề nhúc nhích một tí!

Đẩy ngã đã mệt vậy, yêu còn mệt đến mức nào, không yêu thì tốt hơn!

Mạc Dật bất đắc dĩ nhìn đối phương đang trợn mắt, dùng cả tay chân đá vào người y. Đối phương đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt trắng ngần vì cố sức cũng ửng đỏ!

Mạc Dật nhìn thấy liền nuốt nước miếng, y vô tri vô giác phát hiện nếu đối phương cứ như thế y sẽ không nhẫn được nữa! Vì thế nương theo một đá của đối phương, y tự động lăn khỏi giường!

Mục Kỳ: … Ha hả, không cần để ý chi tiết. Dù sao hắn cũng đã tác chiến thành công rồi.

Tin nhắn hệ thống: … Như vậy cũng đòi tính hả????

Mục Kỳ: không phải là đẩy ngã một nam nhân sao? Ta tự tay đẩy ngã ngươi dám nói không tính ←_←

Tin nhắn hệ thống: … vậy…vậy miễn cưỡng tính đi. Bất quá, bây giờ ngươi còn phải “đè” y nữa.

Mục Kỳ yên lặng trầm mặt: … Nói thực ra, ngươi… Có phải là bị virus nhiễm vào hư luôn rồi hay không??!!! … * hất bàn! Không thể không nhịn cái máy đó =.=! Vì được dùng máy gia tốc thời gian, liêm sỉ tôn nghiêm gì đó vứt hết đi!*

Ngươi cho là đẩy ngã một tên hán tử bất luận cân nặng hay khí lực đều hơn ngươi vốn dĩ là dễ dàng hay sao mà còn phải thêm điều kiện chèn ép ta chớ!!???

Tin nhắn hệ thống: … Có “đè” hay không đây? Cái này quan trọng lắm đó.

Mục Kỳ: …

Dù sao cũng là “đè” người ta, cũng không phải hắn bị người ta “đè”! Mình chỉ cần “đè” y, cái gì cũng thành công mà!



Cho nên, Mạc Dật vừa mới lăn xuống giường đã bị một cái gì đó nặng nề đập trúng! Tuy rằng y có thể tránh đi, nhưng cái thứ rơi vào người y này chính là chủ nhân đó! Mạc Dật đành theo bản năng nhịn đau bảo hộ đối phương!

“Phì phì… Sao mà cứng dữ vậy! … Ngươi ăn đá mà lớn hay sao hả?”

Thanh âm hài tử trước ngực rầu rĩ cất lên, nội tâm Mạc Dật đay nghiến: rốt cuộc là ai tự rớt vào người y? Y chưa chê hắn nặng, hắn đã chê y cứng??!!!

Đôi mắt âm trầm của y nhìn về người trong lòng mình, từng lọn tóc đen mướt của đối phương vốn dĩ được búi gọn nay lại thả lung tung ra, tầng tầng lớp chảy thành hàng xuống bờ vai, khuôn mặt như ngọc lại càng nhợt nhạt như tuyết. Đôi mắt sáng ngời đang trừng y lại như phủ một tầng ánh nước, thật sự động tâm!

Cổ họng Mạc Dật cháy khô, không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, y đột nhiên cảm thấy chính mình biến hoá bất thường. Tim đập lợi hại! Sắc mặt cũng nóng lên lợi hại!

Yên tĩnh, bốn phía tĩnh lặng giống như chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của y!

Mạc Dật cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm! Hết thảy đều thoát khỏi tầm kiểm soát của y! Y không tự kìm hãm được mộng tưởng bàn tay của mình lướt trên da thịt phấn hồng kia. Rung động, ẩn nhẫn, thỏa mãn mà làm người ta lưu luyến quên đi hết thảy.

Mới chỉ chạm nhẹ đối phương, chỗ da thịt tiếp xúc cực ít, vậy mà cảm xúc ấm áp làm cho cốt tủy run rẩy, không thể ức chế ý muốn càng nhiều hơn!

Mạc Dật tim lại bắt đầu như nổi trống, đập dồn dập hơn.

Chính là, thực nhanh, nguồn nhiệt trên người y bắt đầu rời xa —— Mục Kỳ đã nhanh đứng dậy lảo đảo bò lại lên giường.

“Ta muốn đi ngủ, ngươi lui xuống đi!”

Hoàn thành nhiệm vụ tâm tình không tồi, Mục Kỳ vung tay cho y lui liền ngủ, chỉ để lại Mạc Dật nội tâm có chút kinh hoàng nhìn bóng lưng của hắn.



Bởi vì thành công “Đẩy ngã” Mạc Dật, cho nên Mục Kỳ thành công triệu hồn thần long …… A không, là thành công sử dụng máy gia tốc.

Sau đó

tiểu hài tử đã lớn, năm nay đã mười lăm. Đúng là một cái thời cơ tốt để hồng hạnh xuất tường… à, hình như lại sai cái gì rồi… Khụ, phải là hồng hạnh đầu xuân nở hoa… A, cũng không đúng… Dù sao thì … —— (ý ảnh là thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo zồi á)

Mùa xuân đến rồi!

Mục Kỳ biểu thị, thời gian tốt đẹp này, nhân vật chính ngươi không nên coi thường cái vụ cᏂị©Ꮒ cᏂị©Ꮒ làm làm nha! Càng lúc càng phải xây dựng mối quan hệ tình cảm tốt đẹp hơn!