Trách sao mà khi hắn nhìn đại cương vở kịch ở thế giới này đã thấy quen thuộc đến tinh tường, bởi vì thời gian cũng đã lâu, chỉ khi gặp lại con mèo này, hắn mới thấy cảnh trí quen thuộc, chẳng phải đây là thế giới lúc hắn mới thực tập hay sao?
Nó là thế giới nguyên bản, chứ không phải thế giới đồng nhân.
Vào thời điểm đó, Ngô Trăn Suất mới chỉ là một thực tập sinh non nớt, cho nên vai diễn hắn được phân luôn là loại giản đơn. Lúc đó là tiểu sủng vật bên người nhân vật chính, là con mèo này.
Lúc Ngô Trăn Suất vừa xuyên đến, là lần đầu tiên gặp được nhân vật chính Mạc Dật. Hắn nằm úp sấp trong ngõ hẻm, đau đến mức cả người run lên, khi đó hắn còn chưa phản ứng nhanh như bây giờ, còn quên dùng thuốc giảm đau vạn năng, cho nên thực sự tự làm khổ mình.
May mắn mà hắn cũng không phải chờ lâu liền gặp được nhân vật chính. Chờ đến khi nhân vật chính đi đến gần, hắn vội phát ra tiếng kêu cứu mạng không ngừng —— tiếng mèo kêu thật sự rất thê thảm!
Tỏ vẻ đó là thật đau, hắn làm như thật sự là mèo, chỉ còn biết căng thẳng nhìn chằm chằm cái bóng cao gầy kia, ai oán kêu to.
Bất quá, thân ảnh kia cũng chỉ dừng một chút, liền lần thứ hai cất bước chuẩn bị rời đi. Ngô Trăn Suất hoảng hồn, còn bất giác đưa tay nắm lấy đối phương ý muốn giữ người, nhưng hắn quên lúc này chính mình chỉ là mèo có hai cái móng nhỏ, hơn nữa còn bị thương, vừa chộp ra đã té lăn quay đến bên chân người ta.
Mạc Dật nheo mắt, nhìn xuống trong bóng đêm chỉ thấy một đôi mắt đen láy long lanh đáng thương vô cùng của mèo nhỏ.
Đôi mắt mèo nhỏ lại vô cùng lung linh, đại khái là bị đau lắm rồi, nên bắt đầu đổ ra ít nước sáng như thạch anh.
Sau một lúc lâu, con mèo này như là có linh tính, giống như cảm thấy đối phương không muốn làm gì, ánh sáng sao trời trong mắt nó liền ảm đạm.
Mạc Dật nhìn nó trong chốc lát, rốt cục vẫn khom lưng bế nó lên. Bởi vì mới vừa rồi, y giống như thấy được chính mình cô tịch trong mắt nó.
Bất quá cũng chỉ là một con mèo, nuôi có bao nhiêu đâu.
…
Được đối phương mang về nhà rồi, Ngô Trăn Suất mới nhẹ nhàng thở phào! Hắn chính là tuyệt hảo trợ thủ giúp nhân vật chính tán gái đó!! Vai diễn của nó không thể thiếu đâu!
Vì thế giới không chỉ có dị năng, mà còn có tu tiên huyền huyễn hỗn hợp. Cho nên Ngô Trăn Suất vốn dĩ là biến mèo đi chơi, không cẩn thận bị pháp sư hàng yêu đánh lén.
Đấu qua đấu lại một hồi, hắn bị thương rất nặng không thể duy trì hình người, may mắn được Mạc Dật đem về. Liền ở bên Mạc Dật dưỡng thương, bao nuôi, cuối cùng liền đi theo đối phương, không chỉ dựa vào bề ngoài quá sức đáng yêu để giúp nhân vật chính cua gái, còn ngay lúc đồng bọn phản bội y khi mạt thế mà chết vì y.
… Thật là một câu chuyện bi thương!
Ngô Trăn Suất nhìn người con trai đang lạnh lùng tẩy rửa cùng sơ cứu vết thương cho mình kia, bi phẫn chịu đựng cơn đói!
Hắn nâng nâng móng vuốt, bổ nhào vào trên người đối phương, bất mãn kêu meo meo.
Mạc Dật bởi vì sợ động mạnh vào hai cái chân vừa mới được băng bó ú na ú nần của hắn, cho nên cũng tùy ý để đối phương nhảy lên, sau đó thuận tay bế nó lên.
Nhìn nó đập chân bé xíu vào ngực rồi ngước nhìn, y nhíu nhíu mày, “Cái gì?” nói như thế y không thấy buồn cười, sao lại đi hỏi chuyện con mèo chứ.
Bất quá, con mèo này không giống bình thường, đôi mắt sáng ngời của nó chuyển hướng về phía phòng bếp, còn rầm rì kêu hai tiếng.
Phòng bếp? Đói bụng?
Mạc Dật có chút kinh ngạc, không nghĩ tới con mèo này lại có linh tính như vậy.
Bất quá lúc này trong nhà không có gì ăn, y tìm mãi cũng không ra cái gì có thể ăn được. Cuối cùng đành lôi một gói mì ăn liền ra.
Ngô Trăn Suất trợn tròn đôi mắt mèo nhìn chằm chằm Mạc Dật. Tương lai hắn chính là lấy mạng mình ra đỡ cho đối phương đó! Một tô mì ăn liền là đủ bù đắp sao?
Bị ánh mắt ướt sũng nhìn chằm chằm, giống như là đang lên án chính mình làm cái tội ác gì tày trời vậy, Mạc Dật bất đắc dĩ lại lục lọi hết nhà lần nữa, rốt cục tìm được chút sữa.
Ngô Trăn Suất cuối cùng đương nhiên vẫn là ăn mì ăn liền. Hừ hừ, tuyệt đối không thể dễ dãi với y quá!
Nhìn con mèo trắng tinh ngồi xổm hút từng sợi mì ăn liền, sau đó liếʍ liếʍ sữa, bộ dạng thư thái cực kì, Mạc Dật cảm thấy mèo còn khó chiều hơn người! Không biết dạ dày nó nhỏ như vậy, đồ ăn sẽ đi chỗ nào?
Bất quá, thêm một sinh vật vào trong cuộc sống hàng ngày làm tâm tình người ta khá lên không ít.
Mạc Dật tâm tình thư sướиɠ, khuôn mặt băng sơn cũng nhu hòa không ít. Bận rộn cả đêm, y tắm rửa xong liền trực tiếp bò lên giường ngủ.
Về phần Ngô Trăn Suất, Mạc Dật dùng hộp giấy làm cho nó một cái ổ nhỏ.
Bất quá Ngô Trăn Suất đương nhiên vẫn muốn ngủ giường lớn mềm mềm, hơn nữa linh lực của hắn hao tổn quá nhiều, buổi tối chỉ muốn dựa vào chỗ có nhiệt độ âm ấm kia, cho nên không chút do dự bò lên giường Mạc Dật.
Hắn chính là thần may mắn, thần bảo vệ, thần hộ thể của người này đó! Ăn cùng ngủ cùng đâu tính là gì!
Lúc Mạc Dật ngủ đến nửa đêm đột nhiên phát hiện trên ngực có một túm lông mềm mềm, cả người y cứng lại, đang chuẩn bị một cước đá con mèo này đi lại không biết vì cái gì mà nhìn ánh mắt đó y không đành lòng.
Y nhẫn nại một khắc, thật sự vẫn là chịu không nổi, cuối cùng lạnh lùng đứng dậy bỏ nó vào trong ổ riêng.
Ngô Trăn Suất ngủ được một nửa đã bị đánh thức, tự nhiên trợn mắt nhìn! Duỗi tay duỗi chân tỏ vẻ bất mãn!
Chờ Mạc Dật vừa buông tay hắn đã nhanh như chớp nhảy phóc lên giường lại. Mạc Dật nhíu mày nhìn cục lông lăn tròn trên giường, toả ra hàn ý thật đậm. Đại khái cảm nhận được rét lạnh, con mèo trên giường ngừng một chút, sau đó chui chui vào trong chăn.
Mạc Dật nghẹn lời nhìn, thấy bên trong chăn không có động tĩnh, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười, lần thứ hai lên giường đi ngủ. Một người một mèo cứ như vậy bắt đầu ở chung.
…
Ngô Trăn Suất nuôi móng vuốt vài ngày, xoè một cái là thấy lợi hại rồi. Sáng hôm nay, hắn đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế chờ Mạc Dật làm bữa sáng.
Lông trắng bông bông mềm, mắt đen lấp lánh nhìn chằm chằm vào phòng bếp, bởi vì bữa sáng mà cái đuôi hưng phấn nhích tới nhích lui, còn cái dáng ngồi ngỏng hai chân trước mười phần ngây thơ khả ái.
Mạc Dật nhìn thấy thế, trong lòng buồn cười, trên mặt lại bất động thanh sắc, đẩy bữa sáng đến trước mặt nó, còn đặc biệt rót một chén sữa để kế bên.
Liếc qua bộ dạng ăn no thoả mãn của con mèo, tâm tình của y cũng tốt theo. Quả nhiên, trong nhà thêm một sinh vật, so với chuyện ở một mình một nhà thì vui hơn nhiều.
…
Mạc Dật đến trường rồi, Ngô Trăn Suất ở nhà ngây người một lát sau đột nhiên nhớ tới cái gì cũng đi theo.
Hắn nhớ rõ hôm nay chính là ngày nhân vật chính gặp nạn. Làm thần hộ mệnh của
nhân vật chính, hắn cũng không thể ăn không uống không mặc kệ mọi chuyện mà!
Lúc Ngô Trăn Suất đến nơi, tụi kia quá nửa đã bò ra đất. Mà trên người Mạc Dật cũng bị thương không ít.
Sau đó tên cầm đầu rút một thứ gì ánh kim quang ra như là dao xếp, định đâm lén Mạc Dật lúc này vẫn còn phải đối phó với hai tên kia.
Một dao này Mạc Dật tuyệt đối trốn không thoát.
Ngô Trăn Suất kêu một tiếng liền hướng về gã kia đánh tới.
Mà nghe được tiếng mèo kêu quen thuộc, Mạc Dật vội vàng một cước đá văng tên trước mặt đi, xoay người liền nhìn thấy con mèo trắng đang trổ móng vuốt vừa bấu vừa cào gã du côn sau lưng mình.
“Mèo!!!” Mạc Dật trong nháy mắt cảm thấy một cảm giác khó gọi tên, thật sự ấm áp, thực thoải mái. Nhưng vẫn lo lắng không ngừng.
Y muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị một đám cầm chân.
Mà gã thủ lĩnh kia chỉ hoảng sợ lúc đầu, dao xếp trên tay rơi xuống đất, hai tay liền kéo cái đám lông trắng đó ra. Cho đến khi trên mặt truyền đến cơn đau, gã thật sự tức giận, chút sợ hãi lúc đầu đó cũng bị cơn giận dập tắt.
Hắn hung hăng nắm lấy thứ đang cào mình, không quản đau đớn trên mặt trực tiếp kéo nó ra quăng mạnh đi!
Ngô Trăn Suất chỉ cảm thấy cái đuôi đau buốt, không khỏi buông lỏng móng vuốt, rồi sau đó hắn thấy trời đất xoay chuyển, định thần lại đã thấy mình bị ném ra xa.
Trong nháy mắt, hắn đau đến mức kêu không nổi nữa. Hắn tin chắc rằng lúc này nếu hắn không phải là mèo, lục phũ ngũ tạng sẽ tuyệt đối bị đảo lộn!
Hơn nữa… Làm thần bảo vệ mà bị ném đi dễ quá!!! Hảo mất mặt QAQ…
Mà Mạc Dật từ lúc Ngô Trăn Suất bị vứt ra kia, ánh mắt đã nhiễm đỏ, vài giây kia giống như trôi thật chậm, dày vò y! Cho đến khi con mèo nhỏ bị vứt xuống đất vẫn không kêu rên, Mạc Dật chỉ cảm thấy trong lòng vừa đau vừa giận!
Nhưng mà càng phẫn nộ thì không khí quanh thân y lại càng lạnh như băng, làm cho tụi kia đồng loạt rùng mình, Mạc Dật đã dùng tốc độ bọn chúng không thể nhìn rõ mà chạy đến kế bên gã kia, rồi lại dùng cách gì bọn chúng không biết mà biến gã kia thành một tảng băng!
Mấy tên còn lại bị doạ đến mức mặt mũi trắng bệch, chỉ còn có hai tên là còn có thể đứng đó tuy nhiên đã bất động, chờ đến khi ánh mắt âm lãnh như xà của Mạc Dật quét qua, chúng không chịu nổi nữa, vừa kêu khóc vừa xông ra ngoài.
Mạc Dật cũng không đuổi theo bọn chúng, mà là nhanh vọt tới bên cạnh con mèo trắng nhỏ, đáy mắt lạnh như băng vậy mà hàm chứa cảm xúc sợ hãi. Sau khi cảm nhận được hơi thở mong manh của nó, tâm trạng lo lắng của y mới chợt thả lỏng, lập tức run rẩy ôm nó lên, thật cẩn thận mang nó đến bệnh viện.
Y từ nhỏ cũng không có ai thích lại gần, ai cũng xa lánh y ; cũng chưa từng có người sẽ vì y mà không để ý đến tính mạng của mình.
Chỉ có con mèo này, ngày thường sẽ không e ngại mặt y lạnh, cứ đi theo dính vào y, làm y cảm thấy cả người đều có một chút nhân khí; mà vừa mới rồi nó đã vì y, mà thiếu chút nữa tắt thở…
Nghĩ đến đây, y càng sợ thêm, lại bước nhanh hơn.
Có lẽ, nó kỳ thật cái gì cũng không hiểu, nhưng, y lại lần đầu tiên cảm thấy tâm can ấm áp tràn đầy, thực thoải mái.