Ngô Trăn Suất lần này tỉnh lại, là trong một gian phòng nhỏ sạch sẽ. Hắn chỉ cảm thấy cả người nhức mỏi, trên trán còn cuốn băng gạc, giống là bị người đánh cho một trận.
Hắn sử dụng thuốc giảm đau tiêu trừ đau đớn rồi mới bình tĩnh lật xem nội dung vở kịch này.
Sau đó khϊếp sợ phát hiện mình là nam chủ! Chẳng qua lúc này đây hắn đã đổi tên! —— hắn tên là Mạc Dật.
Ngô Trăn Suất: …
… Bởi vì hắn cảm thấy cái tên ở thế giới này làm hắn đau bụng, cho nên yêu cầu văn này về sau chúng ta hãy cứ gọi hắn là Ngô Trăn Suất!
Vốn dĩ Mạc Dật này còn đang là học sinh trung học, ở trường học coi như là nhân vật phong vân. Không chỉ lớn lên đẹp chai, học tập tốt, mà chơi bóng rổ cũng không tồi.
Về phần tình hình hiện tại, cũng bởi vì lúc chiều xong trận bóng rổ, hot girl giảng đường đưa cho hắn một chai nước, kết quả là hắn bị đầu gấu thầm mến hot girl để mắt, a không phải… Là đem người chặn đường, sau đó đánh cho ba má nhận không ra tại con hẻm âm u.
Đương nhiên, đây chính là bước đầu trưởng thành của nhân vật chính, giải thích quá trình nhân vật chính đánh boss cứu người đẹp ha! Mà thế giới này lại là hỗn hợp vườn trường, dị năng, mạt thế thậm chí còn có chút huyền huyễn, tu tiên này nọ…
Cho nên hắn đương nhiên nhân họa đắc phúc, không chỉ cuối cùng được một em gái xinh đẹp nhặt đem về nhà, còn xuất hiện dị năng. Cũng nhờ đó, mấy tháng sau tận thế xảy ra hắn giữ được mạng, cuối cùng còn trở thành vương giả mạt thế, sau đó cứu rỗi cưu mang vô số em gái em troai xinh đẹp.
Nhưng làm sao hắn lại cảm thấy cái nội dung kịch bản này quen thuộc như vậy nhỉ?
… À! Nhất định là do diễn loại nhân vật này nhiều rồu! Loại kịch bản này, lúc trước kia, một lúc diễn hai ba cái là thường!
Ngô Trăn Suất nghĩ nghĩ liền thông suốt, sau đó không khỏi cảm thán chậc lưỡi, thật cảm thấy nhân vật lần này làm cho hắn oải quá!
Vừa lúc đó, cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, lập tức bên tai truyền đến một thanh âm thân thiết.
“Mạc Dật, cậu tỉnh?”
Ngô Trăn Suất lập tức hoàn hồn, trang bị tốt mặt than, hơi hơi nghiêng đầu, lại đột nhiên sững người ——
… Cục cớt gì! Cho dù là không bật đèn, hắn sẽ không lầm em gái xinh đẹp thành một thằng đàn ông cao to đen hôi chứ!
Này rõ ràng là đàn ông có lông cơ mà!
Cớt cớt cớt… “Kịch bản không phải viết như vậy”! Em gái của anh mày đâu?
Mặc dù Ngô Trăn Suất đã bị nội thương đến mức máu chảy thành dòng, nhưng đã sớm luyện thành tuyệt kĩ diễn xuất, bên ngoài vẫn chỉ là lạnh lùng nhìn nam nhân vừa xuất hiện, đáy mắt mang theo rõ ràng cảnh giác cùng đề phòng, một chữ cũng không nói.
Bởi vì người này rõ ràng biết hắn, hắn lúc này còn chưa kịp làm rõ quan hệ của hai người, cũng không có gì nhiều để nói, tránh nói nhiều sai nhiều, cho nên chỉ đành làm theo tính cách vốn dĩ của Mạc Dật – cực lực ít nói.
Cái tên “Mạc Dật” này, bởi vì từ nhỏ đã cực khổ, cho nên dưỡng thành tính tình quái gở lạnh lùng, nếu đổi thành người khác cứu hắn còn bị hắn nhìn lạnh lùng như vậy, không chừng đã đá đít hắn đi.
Nhưng người này đã không tức giận, còn cười cười, trấn an: “Lúc tôi về nhà đã nhìn thấy cậu đầy thương tích trong hẻm đó, nhưng có vẻ không muốn đi bệnh viện nên tôi đem cậu về nhà. Cậu yên tâm, vết thương trên người cậu tôi đã xoa thuốc rồi.”
Người này thoạt nhìn chỉ ngoài hai mươi, ngũ quan coi như là anh tuấn, nụ cười lại thân thiện dị thường, khiến ai bị anh cười trúng cũng đều sinh ra hảo cảm.
Ngô Trăn Suất gật đầu, giống như là không muốn nói chuyện, hắn nhắm mắt tiếp tục xem kịch bản.
… Ủa, vốn dĩ là được mỹ nữ nhặt về, tại sao bây giờ đã biến thành nam rồi? Không vui!!!
Mạc Dật lần thứ hai phải quay lại tiềm thức lật xem kịch bản, sau đó phát hiện —— cún chết!!! Kịch bản vừa nãy hắn xem phải là kịch bản nguyên mẫu!
Mà thế giới này lại là đồng nhân, cho nên, nhân vật chính hiện tại lại là tên thanh niên nhìn có vẻ vô hại kia, Tô Thiệu Khiêm.
Câu chuyện này, tóm tắt một chút, chính là một trạch nam thời hiện đại vừa đọc xong một cuốn ngôn tình, sau đó trượt chân té vào sách, biến thành pháo hôi bạn học của nam chính! Vì pháo hôi sợ chết khi tận thế đến, cho nên ôm chặt đùi nam chính, cuối cùng thành công trở thành nam chính luôn!
Ngô Trăn Suất đọc xong nội dung vở kịch, tâm tình thậm chí vui mừng kỳ diệu.
Quá khứ đều là hắn phải ra tay ôm đùi người khác, hiện tại rốt cục đổi thành người khác tới ôm đùi hắn sao?
Tô Thiệu Khiêm nhìn Ngô Trăn Suất từ từ nhắm hai mắt, lại còn cau mày, bèn bất an hỏi: “Mạc Dật, cậu làm sao vậy? Còn có chỗ nào không thoải mái sao?”
Ngô Trăn Suất: … Cái danh tự này thiệt sự làm hắn đau bụng đó.
****************
Tất nhiên là Tô Thiệu Khiêm cũng cảm thấy đau bụng! Anh bất quá là nhìn máy tính lâu, đứng lên chóng mặt nên ngã một cú, kết quả tỉnh lại liền mạc danh kỳ diệu xuyên qua.
Anh tuy rằng thích nam nhân, nhưng tuyệt đối là công dân tuân thủ pháp luật đàng hoàng mà!
Mà càng bi thảm hơn là, đến khi gặp Mạc Dật, anh mới biết mình thế mà xuyên vào ngay cái truyện mới xem xong, hơn nữa còn làm pháo hôi chết ngay đêm trước ngày tận thế!!!
QAQ Sao mà thành chuyện bi thương vậy!
Cho nên, Tô Thiệu Khiêm quyết định quyết chí tự cường, thay đổi vận mệnh của mình, phương pháp chính là… Ôm chặt đùi nam chính!
Tin tưởng đi theo nam chính có bàn tay vàng toả sáng thể nào cũng may mắn mà!
Bởi vì biết nội dung câu truyện nguyên bản là nam chính sẽ bị thương, nằm trong ngõ nhỏ đó, cho nên mấy ngày nay anh đều đi ra canh ngay đó, y chang ôm cây đợi thỏ (đợi troai), hôm nay rốt cục cũng nhặt được nam chính về!
Tuy rằng đối phương vẫn biểu hiện lãnh đạm, nhưng cảnh giác trong đáy mắt lại rõ ràng tiêu tán không ít.
Tô Thiệu Khiêm tin là, với sự hiểu biết của anh về nội dung vở kịch cùng tính tình của nhân vật chính, cuối cùng nhất định có thể thành công ôm đùi!
…
Sau khi nói chuyện xong, vì Tô Thiệu Khiêm cật lực tỏ thành ý, Ngô Trăn Suất miễn cưỡng nhu hoà. Sau đó nhìn thấy Tô Thiệu Khiêm bưng tới một chậu nước ấm.
Hoá ra, lúc trước anh chỉ mới xoa thuốc cho hắn, vết máu cùng đất cát trên người vẫn cần được rửa sạch, nhưng miệng vết thương lại không thể để dính nước, cho nên chỉ có thể dùng khăn mặt giúp hắn lau sơ.
Ngô Trăn Suất nhìn anh một cái, cuối cùng nhắm mắt chẳng nói chẳng rằng. Tuy rằng hiện tại thân thể hắn cũng không đau, nhưng vẫn phải để cho đối phương có cơ hội lấy lòng chứ!
Tô Thiệu Khiêm cho là mình hiểu rõ tâm lý nam chính, biết đối phương trầm mặc không thích nói chuyện, tâm địa cũng không xấu. Cho nên cũng biết đối phương đây là chấp nhận, anh liền cuộn tay áo, vắt khăn đi đến bên giường.
Đầu tiên tránh vết thương trên trán, sau đó cẩn nhẫn lau mặt cho đối phương, lau xong vết máu bẩn liền lộ ra khuôn mặt vốn dĩ tuấn mỹ cực điểm. Mi dày mũi thẳng, môi mỏng hơi mím lại thêm lạnh lùng. Nhưng lúc hai mắt từ từ nhắm lại, lông mi run nhè nhẹ lại làm người cảm thấy dị thường đáng thương đáng yêu, đánh tan vài phần khoảng cách.
Tô Thiệu Khiêm trong lòng rung động, không nghĩ tới nam nhân sau mạt thế nguy hiểm như ác ma kia lại có thể dễ thương như vậy. Anh trấn tĩnh, ngón tay thon dài buông xuống, từng chút cởi bỏ nút áo của Ngô Trăn Suất, nhanh chóng hiện ra bờ ngực gầy mà hữu lực.
Thân thể Ngô Trăn Suất lúc này thoạt nhìn cao gầy, nhưng dáng người thường xuyên rèn luyện đã có một tầng cơ bắp mỏng manh, đường cong thắt lưng nuột nà, da thịt trơn bóng thoạt nhìn liền làm cho người xúc động muốn chạm vào.
Tô Thiệu Khiêm nhìn không khỏi nuốt nước miếng, tuy rằng anh là gay, nhưng tuyệt đối giữ mình trong sạch mà! Cùng lắm là xem phim rồi sóc sóc, bất quá mấy thứ đó sao bì được với người thật?
Anh đột nhiên hối hận, vì sao mình lại chủ động lau người cho cậu ta. Vóc người đẹp quả thật là cám dỗ mà! Chết tiệt! Chỉ là nam chính, có cần đẹp trai vậy hay không?
“Tôi,.. tôi giúp cậu thay quần áo.” Tô Thiệu Khiêm nói xong, vứt khăn chạy ra ngoài.
Ngô Trăn Suất chậc chậc hai tiếng, lắc lắc đầu, đóng đủ mấy màn bị thương khó sinh hoạt rồi. Con mẹ nó, anh đây tạo đủ cơ hội cho ngươi nịnh hót ôm đùi rồi đấy nhé!
Quả nhiên, ở một thế giới không có Mạc Dật, anh đây diễn vai nam thần đúng là hoàn hảo!