"Vậy sau này bà không muốn ôm cháu?" Quả thật cha Thẩm không hiểu, sự giáo dục ở thế hệ ông và thế hệ này của Thẩm Thuần có khoảng cách cực kỳ rõ ràng, bởi vì bận rộn làm ăn, hiển nhiên ông đã bị thời đại bỏ lại phía sau.
"Con trai nếu thích con gái, tôi đương nhiên muốn ôm. Nhưng nó thích con trai, mà lại cưới con gái nhà người khác, đó không phải là hại người sao? Cho dù không có cháu trai, con trai tôi cũng không thể làm loại khốn nạn như thế." mẹ Thẩm nói đạo lý rõ ràng, còn không quên an ủi Thẩm Thuần: "Đừng sợ, mẹ làm chỗ dựa cho con, cha con không dám làm gì con đâu."
Cha Thẩm có chút câm nín không trả lời được, tuy rằng ông có chút cổ hủ so với người trẻ tuổi, nhưng cũng không phải không hiểu đạo lý. Chẳng qua đầu óc thoáng chốc chưa load được: "Vậy bà nhìn người nó tìm kìa, đó có thể là người đứng đắn sao? Ừ, cho dù nó tìm con trai, thì cũng tìm người đàng hoàng mới được."
"Rốt cuộc Tạ Bách Viễn có chỗ nào không đàng hoàng..." Thẩm Thuần cúi đầu nhìn về phía điện thoại di động của mình, vẻ mặt hơi dừng lại, lướt màn hình một chút nói: "Cha, mẹ, vừa rồi con cho cha mẹ xem nhầm rồi, tấm này mới đúng."
Điện thoại một lần nữa đưa tới, tấm hình trên màn hình là hình Tạ Bách Viễn mặc vest diễn thuyết trên sân khấu, vai rộng eo nhỏ được tôn lên một cách hoàn hảo, đôi chân dài nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp mắt. Tuy rằng sắc mặt hơi lạnh lùng, nhưng đôi mắt rất đẹp, không hề trang điểm chút nào, màu môi hơi nhạt, lại làm cho mẹ Thẩm ngắm không chớp mắt.
"Thằng bé này được, thằng bé này được." Mẹ Thẩm nhìn thấy, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ, còn hăng hái bừng bừng tiến tới cho cha Thẩm xem: "Ông xem, thằng bé này đẹp trai chưa, không thua con trai chúng ta."
Cha Thẩm vừa mới trải nghiệm vòng tay đinh tán, nhìn thấy bộ đồ nghiêm túc này cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Có điều ông lăn lộn trong thương trường từ lâu, nhìn khuôn mặt tươi cười vô tội của con trai, cứ cảm thấy như thể mình bị lừa vậy.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ, ông vừa nói đến một người đứng đắn là được, con trai lập tức phát hiện đưa xem nhầm.
Nhưng ông lại không thể tranh cãi với con trai về vấn đề này, dù sao đó do chính miệng ông nói ra.
"Khuynh hướng tính dục này thật sự không thay đổi được à? Con có muốn đến khám bác sĩ tâm lý không?" cha Thẩm vẫn còn hơi do dự.
"Ông cho rằng con trai ông bị bệnh tâm thần hả? Đây không phải bệnh tâm thần, mà là xu hướng, xu hướng." Mẹ Thẩm đính chính nói.
"Quả thật không thay đổi được, con không hứng thú với con gái, nếu như nhất định muốn con thích con gái, có lẽ cũng giống như bảo cha thích một người đàn ông, cả đời đều phải sống trong đau khổ." Thẩm Thuần dịu giọng nói.
Cha Thẩm xưa nay có chút ăn mềm không ăn cứng, thật sự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, chính mình cũng nổi da gà, chỉ có thể thở dài nói: "Được rồi, con để cho cha suy nghĩ lại."
"Vâng." Thẩm Thuần cười nói.
"Không được đùa giỡn." cha Thẩm nhắc nhở.
"Chắc chắn." Thẩm Thuần giơ tay cam đoan nói.
Nhà họ Thẩm vui vẻ hòa thuận, ngay chiều Trung Thu hôm đó bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối, ngay cả ông bà nội, ông bà ngoại đều sẽ tới.
So với cha mẹ, rõ ràng càng thân thiết với trưởng bối cách một thế hệ hơn, thích nói chuyện về gia đình. Thẩm Thuần cũng thế, tuy chưa đến thời điểm lễ tết, nhưng trong chốc lát cậu đã thu hoạch được bốn tấm thẻ đen.
"Mẹ, bình thường chúng con cho nhiều lắm, mẹ đừng tốn kém." mẹ Thẩm nói.
"Con cho là con cho, giống với bọn ta được sao?" Bà nội nhìn Thẩm Thuần nói: "Nghe mẹ con nói con muốn dọn ra ngoài ở, bà nội mua cho con một căn nhà ở bên ngoài Đại học A, đến lúc đó cũng tiện."
"Không cần đâu ạ, ở ký túc xá rất tốt, cảm ơn nội." Thẩm Thuần cười nói.
"Thật à..."
"Vâng, ở chung với bạn thoải mái hơn."
"Vậy thì tốt."
Nhà họ Thẩm rất náo nhiệt: Trong sân trường Đại học A lại có chút vắng vẻ. Nhà trường rất coi trọng ngày lễ truyền thống như thế này, phát bánh trung thu, trang trí, nhưng ngày nghỉ hơi dài, rất nhiều người đều lựa chọn về nhà chơi. Hơn nữa với các cặp đôi thì bất kỳ ngày lễ nào cũng như lễ tình nhân. Khi màn đêm buông xuống, đèn l*иg treo sáng lên, chỉ có sân trường có vẻ đặc biệt vắng vẻ.
Tạ Bách Viễn ngồi ở trước cửa sổ nhìn dãy đèn l*иg bên ngoài, vừa mới bắt đầu kỳ nghỉ hắn đã đến phòng tự học, cũng gặp Hứa Trạch. Hình như Hứa Trạch hiểu được sự từ chối của hắn, cũng không cố ý tới gần, Tạ Bách Viễn cũng không để ý.
Vào dịp Trung thu cũng có con gái tặng bánh Trung thu cho hắn. Trước đây là tặng cho hắn, mặc dù hắn không muốn, nhưng lần nào cũng có người mang đến trực tiếp tặng cho hắn, ngay cả tên hắn cũng không biết, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy.
Nhưng năm nay thì khác, Tạ Bách Viễn nhìn những hộp bánh Trung thu tràn đầy trên bàn Thẩm Thuần được người khác mang tới, lại nhìn lên mặt trăng tròn bên ngoài cửa sổ dần dần rõ ràng, chợt cảm thấy một mình có chút cô đơn.
Hắn còn nhớ hôm nay khi đi ngang qua, có một cô gái cầm hộp quà ngăn cản hắn, đưa hộp bánh Trung thu cho mình, vốn hắn định từ chối, nhưng lại nghe đối phương nói: "Đàn, đàn anh, nghe nói anh ở chung ký túc xá với Thẩm Thuần, có thể đưa cho cậu ấy giúp em được không?"
Loại chuyện này Tạ Bách Viễn không cách nào thay mặt cậu từ chối, chỉ có thể cầm về, đặt lên một đống hộp quà kia.
Tạ Bách Viễn vẫn nhớ rõ cô gái đó rất xinh đẹp, mặc váy liền thân màu vàng mơ, trang điểm nhẹ nhàng đẹp đẽ, trên người có mùi nước hoa ngọt ngào, hình như là nữ thần trong lòng rất nhiều chàng trai. Cô gái như vậy, chắc Thẩm Thuần sẽ thích.
Tạ Bách Viễn mở một chai rượu rót vào trong ly, mùi rượu trắng có chút đắng cay, vô cùng dễ say, nhưng hắn cố ý mua say, cho nên không sao.
Nếu như không say, thì vào ngày hàng nghìn gia đình đoàn viên này, hắn sẽ bị cô đơn cắn nuốt.