Bữa cơm chiều đã qua, gần tối cậu Hoan kêu bác Tiến đi lên bờ mua đá lạnh về để uống bia cho mát. Em với thằng Linh lại tranh đi, cu Linh sách 1 chiếc thùng đựng đá rõ to, lần này con Mực đang nằm chơi với cậu Hoan nên nó ko theo đi. Đi vượt qua cái bãi ngô rồi vào làng tìm được 1 cái quán nhỏ, mua đầy luôn cái thùng uống cho đã, thằng Linh sách khệ lệ nghe chừng nặng lắm. Quay trở về thì trời đã tối om, 2 thằng đi giữa con đường nhỏ 2 bên là bãi ngô qúa đầu người đang trổ cờ non chuẩn bị ra hạt. Ngoài tiếng bước chân người cùng tiếng nói của 2 thằng ra thì ko có 1 âm thanh nào khác, thỉnh thoảng có tiếng lá khẽ xột xoạt do mấy con nhái thấy động nên nhảy từ bẹ lá ngô xuống.
Trời tối đen như mực, vắng lặng và heo hút, mình mà đi 1 mình chắc cũng phát khϊếp. 2 đứa mệt nên cũng chả nói gì nữa cứ im lặng mà đi. Tự nhiên thằng Linh từ đằng sau nói nhỏ:
– Duy ơi tự nhiên có đứa con gái ko biết ở đâu ra cứ theo mình từ nãy đến giờ kìa, tao vừa ngó đầu lại mới thấy nó, nó cứ nhìn tao mày ạ.
Em ngó đầu lại nhưng ko thấy gì, nghĩ là thằng này nó hù ma mình đây. Em chửi:
– Dọa bố mày à, sợ cái L tao đấy. Bạn bố mày cũng là ma đấy con à.
Thằng Linh nghe vậy dừng hẳn lại rồi ngoái đầu nhìn, nó ngó quanh rồi cúi hẳn người xuống nhìn vào dưới gốc 2 hàng ngô 2 bên. Mặt nó tức tối nói với em:
– Duy! Mày điên à, tao nói đùa với mày làm đếu gì, nó ở sau mình có 1 đoạn ngắn choằn, tao ko nhìn rõ mặt nhưng nó để tóc buông ngang vai, quần đen với cái áo trắng ko cổ hay sao ấy. Chẳng lẽ nó nấp vào bãi ngô nhanh vậy.
Em chả nói gì nữa, thằng này chúa đùa rai mà. Nhưng tự nhiên thằng Linh nó để bình đá xuống rồi chạy ra sau cúi xuống vạch lá ngô lên nhòm lần lượt 2 bên 1 đoạn, miệng nó lẩm bẩm chửi:
– Mẹ mày, chạy nhanh nhỉ thích dọa nhau à, mày cứ núp trong đấy đi.
Thằng Linh ko tìm thấy gì nên thôi, trời tối này nhìn xa sao được chứ. Nó ra sách tiếp cái phình và đi, em với nó vừa đi thi thoảng ngoái đầu lại phía sau xem có thấy gì ko. Nhưng có thấy đếch gì đâu cơ chứ, thật sự là từ lúc thằng Linh nó nói vậy em cũng nửa tin nửa ngờ, nhìn mặt thằng Linh thật lắm có vẻ là nó nói thật. Em tuy ko sợ ma tà gì nhưng cũng thấy hơi rợn người và lạnh lạnh, chắc bởi sương đang xuống thôi. Em ngoái đầu mấy lần ko thấy gì chán chả thèm ngoái nữa, tự nhiên thót tim khi nghe thằng Linh quát to rồi ném phịch bình đá xuống rồi chạy lại sau, nó hét to:
– ĐM bố nhìn thấy mày rồi nhé con chó, mày núp đi đâu hả con.
Em quay lại nhưng ko thấy gì chỉ thấy thằng Linh chạy hồng hộc 1 đoạn rồi nó chui tọt vào bụi ngô cúi người đuổi theo ai đó. Em cũng chạy ra chỗ nó, định chui vào nhưng mới tắm xong sợ ngứa nên thôi. Nhìn vào chả thấy thằng Linh đâu chỉ thấy mấy cây ngô rung rung lên và tiếng bước chân uỳnh uỵch của nó.
Thằng Linh chạy 1 đoạn khá sâu vào bên trong, mãi ko thấy nó ra mà cũng chẳng nghe thấy nó nói gì, em gọi nó:
-Linh ơi, có thấy gì ko ra đi mày ơi.
Em đứng ngoài ngó vào gọi mãi mà thằng Linh vẫn ko trả lời, chỉ nghe thấy tiếng xột xoạt của mấy cây ngô va chạm vào nhau sâu bên trong. Hôm nay 2 thằng lại ko mang đèn pin nữa chứ, em cúi người men theo luống ngô tìm đến nơi phát ra tiếng động, đi gần hết 1 luống ngô vào tận giữa bãi mới tìm thấy nó. Thằng Linh 2 tay đang đang ôm cổ dãy dụa, nó cứ ặc ặc như kiểu ngạt thở vậy chân nó đạp tứa tung về phía trước. Nhìn nó giống hệt như bị ai đó đang đè lên người rồi bóp cổ nó vậy. Em cuống qúa chả biết làm gì, ko biết thằng này nó bị sao nữa cơ hay là bị rắn cắn ko biết. Em ngồi lên bụng nó lấy 2 tay kéo mạnh 2 tay khỏi cổ nó dang ra 2 bên rồi dùng đùi ghì lấy 2 tay nó xuống đất. Em tát liên tiếp vào mặt nó rồi hét:
-Mày bị làm sao đấy nói cho tao nghe nào..
Thằng Linh vẫn vậy, mồm nó há hốc ra, 2 mắt trợn ngược, đầu nó lắc lắc qua 2 bên nhìn chằm chằm về phía em. Mồm nó cố phát ra được 1 2 từ như người hấp hối sắp chết vậy: M..a.a M..a...a.a.
Em nghe vậy nghĩ là thằng này trúng tà thật, chuyện vừa giờ nó nói về bóng đứa con gái thập thò đi sau lưng là có thật. Chẳng lẽ con đó là ma rồi dụ nó vào đây để hại thằng Linh. Chuyện ma tà thì vốn từ bé tí lớp 2 lớp 3 em đã tin là nó có thật rồi. Ngày nhỏ ở gần nhà em dân làng có lập miếu thờ 1 ông, miếu đó gọi là miếu thờ ông ăn chộm, sở dĩ gọi như vậy là do cách đó vài chục năm vào những năm 60 70 , 1 đêm ông hàng xóm cách nhà em bắt được 1 thằng đang lúi húi cởi dây tháo chộm trâu ở chuồng. Ông ấy cầm dao chạy ra tóm được nó, nó khóc lóc xin tha và ông ấy cũng tha và gọi vào nhà mang rượu mới cơm cho nó uống. Lúc nó say say rồi ông ấy cầm dao dí vào cổ nó lôi ra bờ sông gần nhà và trói nó lại gốc cây vừng nho nhỏ ở mép bờ sông. Thằng đó tuy say nhưng vẫn dập đầu xin tha, ông ấy túm tóc nó hất ngược lên tì cổ vào gốc cây rồi cứa cổ nó, 1 lúc sau thì nó chết mắt mở chừng chừng mồm há hốc ra, ông ấy tháo dây ra và chặt đầu nó vứt sang bên cạnh.
Xong xuôi ông mới chạy đi rồi hô hoán làng xóm, hồi đó khu em dân cư thưa lắm cách vài trăm mét mới có 1 nhà. Mọi người vác gậy chạy ra, ông dẫn mọi người ra chỗ xác thằng ăn chộm, lâu nay quanh xóm toàn mất cắp vặt. Hồi đó đói ăn, dân làng cực ghét bọn ăn chộm luôn, vả lại mạng người hồi đó có đáng giá bao nhiêu nói chi là thằng ăn chộm. Cả làng đào hố rồi chôn xác ông ăn chộm ngay gốc cây lộc vừng chỗ ông bị gϊếŧ. Sau vài hôm chôn ông thì lợn gà trâu bò của làng cứ lũ lượt lăn ra chết mà ko có lí do, cứ thế kéo dài cả tháng trong khi ngay xóm bên cạnh thì lại ko sao. Trâu bò khoẻ mạnh ở làng khác dắt về làng em nuôi được vài hôm thì tự dưng lăn quay ra chết ko rõ lí do.
Các cụ cao niên trong làng cho là động nên đi xem bói khắp nơi, điều kì lạ là ông thầy nào cũng phán là có vong chết oan bên gốc cây vừng đang làm loạn, vong này chết oan lại vào giờ linh nên vía cực kì dữ, nó đang báo thù vì gϊếŧ nó. Thầy bói kêu phải lập miếu thờ ngay tại gốc cây rồi cúng bái nó nếu ko nó sẽ làm loạn. Mọi người làm theo thì y như rằng trâu bò lợn gà ko chết nữa. Từ đó cái miếu được thờ phụng đàng hoàng, người làng em còn coi cái miếu ông ăn chộm linh thiêng hơn cả thành hoàng làng luôn.
Năm em lớp 2 lớp 3 thì cây vừng nhỏ chỗ ông ấy chết đã thành cây cổ thụ tre kín cái miếu, ở gần nhà lên em và bọn trẻ tầm trưa thường ra miếu chơi, hôm đó chả biết thế nào thằng bạn em, thằng Linh này này đang chơi tự nhiên nó rủ em:
-Duy ơi đái đi, đái ở đây đi!
Trẻ con mà, bọn em hay rủ nhau đái cùng lắm, đái thi xem thằng nào xa hơn, lâu hơn, vọt cao hơn. Thằng Linh khôn vặt lên nó toàn bóp chim nhỏ lại ra tia bé tí, lần nào nó cũng thắng em.
Em nghe vậy lên cũng tụt quần vạch chim ra đái thi với nó, em biết là đi chơi với nó kiểu gì thằng này nó cũng rủ em nên từ lúc trưa sau khi ăn cơm em đã nhịn đái và uống bao nhiêu nước rồi. Lần này em chấp nó chơi bẩn luôn, mình đái ko cao bằng nó nhưng xa và lâu hơn. Vui thế ko biết lâu lâu mới win nó được phát.
Bọn em đái ngay ở trong sân đền trước cửa cái miếu chứ, đến tối về nhà thì chả hiểu sao chim em cứ xưng to lên và đỏ hỏn, đến đêm thì đã to như nắm tay rồi. Em sợ qúa nên kể cho mẹ biết, mẹ em vội vàng chạy qua nhà thằng Linh thì mẹ thằng Linh nói là thằng Linh cũng bị vậy. Mẹ em về nhà rồi đánh cho em 1 trận rõ là đau. Hôm sau mẹ em cùng mẹ thằng Linh mang xô ra múc nước rửa sạch sân rồi đặt đồ cúng thắp hương tạ tội.
Phải nói là miếu linh thật, đến chiều hôm đó nó ko xưng nữa và teo teo dần đến hôm sau thì khỏi hẳn. Từ đó em đã bắt đầu tin tưởng vào thánh thần và ma qủy, chả bao giờ dám đυ.ng chạm gì đến đình chúa miếu mạo nữa. Mẹ em cũng hay kể truyện ma cho em nghe lắm, chả biết mẹ gặp ma bao giờ chưa và những truyện mẹ kể với em có đúng ko nhưng em rất thích nghe mẹ kể và cũng tin vào 1 số chuyện. Kinh nghiệm của mẹ em truyền lại cho em cách ứng phó khi gặp ma tà là đái ra rồi bôi nướ© đáı lên đầy mặt mũi, mẹ bảo là ma nó kị nướ© đáı lắm ko nhất thiết phải là nướ© đáı trẻ con đâu. Bài học về cách chống ma đơn giản và lại dễ thực hiện của mẹ em vẫn nhớ và lưu và kí ức từ đó đến tận bây giờ nhưng vẫn chưa có cơ hội nào để mà thực hiện.