Giang Phong vừa lái xe vừa cười nói: “Cô chú không cần khách khí, tất cả mọi người trong thôn đều là anh em, có thể giúp được anh Kiệt, cháu cũng rất vui.”
Nếu như hỏi người cảm kích Giang Phong nhất là ai, vậy chắc chắn chính là người trong cuộc, Vi Minh Kiệt, nếu như nói cha mẹ hắn là người cho hắn sinh mệnh đầu tiên, vậy Giang Phong có thể nói là người đã cho hắn sinh mệnh thứ hai.
Vi Minh Kiệt không nói quá nhiều lời cảm tạ, mà trực tiếp tỏ thái độ, nói: “Tiểu Phong, trước anh có nghe qua nhà em chuẩn bị xây phòng mới, đến lúc đó em cứ chuẩn bị tốt vật liệu, chuyện xây nhà cứ giao cho anh là được, nhất định sẽ xây thật đẹp cho em.”
Vi Thiên Đức nghe vậy thì vội vàng phụ họa: “Đúng vậy Tiểu Phong, nhà cháu cứ để hai cha con chúng ta lo, cháu chỉ cần chuẩn bị kỹ càng vật liệu, còn lại không cần cháu phải nhọc lòng.”
Giang Phong vội vàng nói: “Chú Vi, anh Kiệt, nhà cháu xây nhà cũng có nhà chú nhỏ cháu góp sức, có mọi người hỗ trợ nữa thì rất tốt, nhưng nhất định phải tính theo giá thị trường.”
Cái này hai cha con Vi gia đương nhiên là không nghe, nói Giang Phong chính là đại ân nhân nhà bọn họ, tiền công này tuyệt đối không lấy, nếu như Giang Phong cứ nhất định đưa, vậy đó chính là không cho cha con bọn họ mặt mũi.
Cuối cùng, nói hết lời, cha con Vi gia mới chịu tôn trọng nguyên tắc làm mai mối của Giang Phong, sau khi hai cha con xây xong phòng ở thì Giang Phong sẽ xem xét, cho bọn họ cái hồng bao là được!
Nghe được phương án này, Giang Phong biểu thị đồng ý, dù sao hồng bao này nghe cũng dễ chịu, hơn nữa, trong bao là bao nhiêu thì hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, đến lúc đó, chỉ cần dựa theo giá thị trường đưa cho hai cha con bọn họ một cái hồng bao, như thế sẽ không còn vấn đề gì nữa.
...
Sau khi về nhà, Vi gia liền bắt đầu hành động, dù sao tới ngày mai, nhà gái đến nhìn gia môn, bọn hắn kiểu gì cũng phải sớm thông báo cho họ hàng thân thích, còn phải sắp xếp rượu thịt cỗ bàn nữa, không nhanh chóng làm thì chắc chắn là không kịp.
Đều ở trong cùng một thôn, hơn nữa, Vi gia lại là mục tiêu mà nhà bà Vương vẫn nhìn chằm chằm vào, cho nên Vi gia bên này vừa bắt đầu hành động, nhà bà Vương đã nhận được tin tức.
Biết rõ ngày mai nhà gái sẽ tới Vi gia nhìn gia môn, mấy miệng ăn nhà bà Vương cũng bắt đầu tung ra ma quyền sát chưởng, chuẩn bị tìm một cơ hội nói xấu bà mối Giang Phong này vào ngày mai, làm loạn mối hôn sự này, thuận tiện phá hủy thanh danh bà mối của Giang Phong.
...
Đảo mắt đã tới thời gian nhà gái đến nhà Vi Minh Kiệt nhìn gia môn.
Mặc dù trước đó Vi Minh Kiệt là một trong những người ế vợ nổi danh trong thôn, nhưng điểm khác biệt giữa hắn và những người ế vợ khác là điều kiện gia đình của hắn được xếp vào hàng đầu trong thôn.
Bởi vậy, khi Vệ Vũ San và thân thích tới nhìn gia môn đều hài lòng không thôi.
Không nói những cái khác, cha con Vi gia vốn cũng coi như đốc công nhỏ, đương nhiên sẽ xây nhà mình thật xinh đẹp.
Vi gia vốn liếng giàu có, thịt rượu chiêu đãi khách phong phú đủ loại, bữa cơm này tự nhiên là ăn đến cả chủ lẫn khách đều vui vẻ. Mãi đến khoảng hai giờ rưỡi chiều mới tan cuộc.
Mà trước khi nhà gái rời đi, Vi phụ đương nhiên cũng không quên phân đoạn quan trọng nhất, lấy ra hồng bao đã chuẩn bị từ sớm, phát cho từng người bên nhà gái cùng với bà mối Giang Phong.
Sau đó, hai bên lại khách sáo một phen, năm người bên nhà gái mới cùng lên xe rời đi.
Xe vừa mới đi ra khỏi cửa thôn Long Sơn không ra liền bị một người đàn bà chặn lại.
Lái xe là anh họ Vệ Vũ San đỗ xe lại, đi xuống hỏi: “Xin chào, bà ngăn xe của chúng tôi có việc gì không?”
Người đàn bà hỏi: “Mấy người hôm nay là tới nhà Vi Thiên Đức ở thôn Long Sơn nhìn gia môn đúng không?”
Anh họ của Vệ Vũ San và mấy người trong xe liếc nhau một cái, sau đó gật đầu trả lời: “Chúng tôi đúng là đến Vi gia nhìn gia môn, xin hỏi bà có chuyện gì không?”
Vẻ mặt người đàn bà có chút khẩn trương nhìn hai bên một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Mấy người bị bà mối kia lừa rồi, đứa con trai lớn của Vi Thiên Đức kia cũng không phải loại người tốt đẹp gì, ăn uống cá cược chơi gái, tất cả đều tinh thông, mấy năm nay hắn đã mang không ít phụ nữ về, nhưng cuối cùng, sau khi phát hiện được bộ mặt thật của hắn thì đều thu thập hành lý ngay trong đêm chạy trốn.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt năm người trong xe cũng nháy mắt thay đổi.
Vệ Vũ San nghe xong liền biết đối phương là đến gây sự, cô thế nhưng biết rõ Vi Minh Kiệt năm mười chín tuổi cũng vì chuyện ngoài ý muốn mà mắc phải nỗi niềm khó nói, như vậy rồi còn chơi cái gì?
Thật sự coi cô là thiếu nữ mới lớn chưa hiểu chuyện gì sao?
Thế là, Vệ Vũ San liền lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp hình người đàn bà kia.
Có điều, cha mẹ Vệ Vũ San lại không biết tình huống của Vi Minh Kiệt, nghe nói như thế cũng bán tín bán nghi, Vệ phụ ngồi cạnh ghế tài xế nhíu mày hỏi: “Bà rốt cuộc là ai? Bà có chứng cứ nào chứng minh những gì mình nói là thật không?”
Người đàn bà nhanh chóng nói: “Tôi chính là người thôn Long Sơn, không đành lòng nhìn mọi người bị lừa nên mới ra đây nói cho mọi người biết những chuyện này, tin hay không tùy mấy người, tôi còn có việc đi trước đây.”
Nói xong, người đàn bà cũng không quản đối phương phản ứng như thế nào, nhanh chóng bước đi ven con đường nhỏ, đảo mắt đã biến mất khỏi tầm mắt năm người.
Vệ phụ sắc mặt khó coi, nói: “Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Những gì người đàn bà kia nói là thật, hay là có ân oán gì với Vi gia nên cố tình bôi đen người ta?”
Vệ Vũ San nói: “Người đàn bà kia là cố ý bôi nhọ người ta, nguyên nhân cụ thể chưa biết, để con gọi điện thoại hỏi bà mối Giang một chút, xem hắn có biết người đàn bà này không.”