Cũng may, Hoàng Linh Vi không phải loại người bỏ dở giữa chừng, mặc dù cô sớm đã không còn hứng thú đối với việc trông tiệm, nhưng nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm cô vẫn sẽ mở cửa trông tiệm như bình thường.
Bởi vì doanh thu chính là thu nhập của cô, cho nên mỗi lần tới kỳ nghỉ, cô sẽ có thể kiếm được khoảng hơn mười vạn.
Số tiền này đối với Hoàng Linh Vi mà nói mặc dù không nhiều, nhưng cảm giác khi tiêu xài thật sự không giống, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để nàng kiên trì trông coi cửa hàng tới tận bây giờ.
Có điều, từ khi “nhận biết” bà mối trẻ tuổi Giang Phong kia, nhìn thấy hắn kiếm tiền bằng cách như vậy, Hoàng Linh Vi cũng bắt đầu cảm thấy tiền mình kiếm được từ cửa hàng có chút không thơm rồi!
Vừa nghĩ tới Giang Phong, trong lòng Hoàng Linh Vi liền có chút hưng phấn.
Từ lúc hai người biết nhau tới bây giờ, mặc dù chưa từng gọi video qua, cũng chưa từng thấy ảnh chụp của đối phương, nhưng điểm chung giữa hai người thật sự rất nhiều, mỗi lần tán gẫu có thể nói tới cực kỳ thỏa mãn.
Nhất là cảm giác khi hai người nói chuyện khắp trời đất đâu đâu cũng có chỗ ăn ý, thật sự khiến Hoàng Linh Vi muốn dừng mà không được, cảm thấy chỉ vẻn vẹn là tán gẫu thôi cũng có thể nghiện.
Cái này chẳng lẽ chính là yêu qua mạng trong truyền thuyết sao?
Chính Hoàng Linh Vi cũng không rõ ràng, chỉ biết là tán gẫu với hắn thật sự rất thoải mái, một ngày không trò chuyện với hắn cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó.
Quen biết đã nhiều ngày như vậy nhưng vẫn luôn là Giang Phong chủ động tìm cô nói chuyện phiếm, có điều hôm nay thấy đã ba bốn giờ chiều vẫn chưa có tin nhắn nào gửi tới, Hoàng Linh Vi cũng có chút sốt ruột.
Cô liền chủ động gửi tin nhắn trước, hỏi: “Đại bà mối Giang, đang làm gì đó?”
Rất nhanh sau đó, Giang Phong liền trả lời: “Anh đang ở nhà chú nhỏ, lúc tới huyện thành giúp khách tìm đối tượng thì tiện thể qua nhà chú nhỏ thăm bà nội luôn.”
Hoàng Linh Vi lại hỏi: “Anh lại nhận khách mới sao?”
Giang Phong trả lời: “Đúng vậy, hôm nay đã tiếp bảy vị khách rồi, mấy ngày tiếp theo sẽ rất bận rộn!”
Hoàng Linh Vi kinh ngạc nói: “Tình huống gì vậy, sao lại đột nhiên tiếp nhiều khách như vậy?”
Giang Phong cười nói: “Trước đó không phải anh đã nói với em, anh giúp một người anh cùng họ trong thôn làm mai mối, bây giờ cặp người ta đã thành đôi, những người độc thân khác trong thôn thấy được thực lực làm mai mối của anh, thế là liền như ong vỡ tổ chạy tới cửa...”
Hoàng Linh Vi bội phục nói: “Anh thật lợi hại, trước đó nghe anh nói về tình huống gia đình người anh cùng họ kia, em còn cho rằng người đàn ông như vậy thật sự rất khó cưới được vợ, không nghĩ tới mới được mấy ngày mà anh đã tác hợp thành công cho người ta rồi, xem ra không bao lâu nữa anh sẽ trở thành bà mối danh tiếng vang xa đấy!”
Giang Phong đáp: “Cũng chỉ là có chút tiếng ở trong thôn mà thôi, cách từ ‘danh tiếng vang xa’ vẫn còn rất xa đây!”
Hoàng Linh Vi nói: “Thực lực làm mai mối của anh tốt như vậy, sớm muộn cũng có một ngày cả nước nghe tiếng!”
Giang Phong cười ha ha, nói: “Vậy xin dựa vào lời chúc của em, nếu như thật sự có một ngày như thế, anh sẽ tới nhà em giúp em làm mai mối, giới thiệu em cho chính anh làm vợ - ."
Hoàng Linh Vi: “Hừ, ai muốn anh làm mai mối cho chứ, còn tự giới thiệu bản thân nữa, thật không biết xấu hổ!”
Giang Phong: “Sao lại không biết xấu hổ? Một cô nương tốt như vậy, không giới thiệu cho bản thân lại đi giới thiệu cho người khác, đây không phải là ngốc sao?”
Hoàng Linh Vi: “...”
Sáu giờ chiều.
Nhà chú nhỏ.
“Tiểu Phong, đây là quán bán vịt luộc ngon nhất huyện thành đấy, cháu ăn thử xem thế nào nhé?”
“Tiểu Phong, món măng xào thịt này là món tủ của thím đấy, cháu ăn xem có ngon không?”
“Tiểu Phong, đây là thịt khô đồng nghiệp tặng thím, con dâu cô ấy mang về từ nhà mẹ đẻ ở Tứ Xuyên, mùi vị ngon lắm, thím với chú nhỏ đều thích ăn, cháu ăn thử xem thế nào.”
“Tiểu Phong, đây là…”
Lúc ăn cơm tối, thím nhỏ mời hắn rất nhiệt tình, thím ấy liên tục gắp đồ ăn cho hắn, thái độ với hắn tốt hơn trước rất nhiều.
Đương nhiên lúc trước thím nhỏ đối xử với hắn cũng không tệ. Dù sao hắn từ nhỏ đã có thành tích học tập tốt, vẫn luôn là kiểu “con nhà người ta”. Cậu học bá này không chỉ được thầy cô ở trường yêu mến, ở nhà cũng được mọi người yêu thích, đến cả bạn bè thân thích cũng phải ngước nhìn hắn.
Bữa cơm này đầy ắp tình thân.
Ăn cơm xong, nhìn thấy cũng gần đến giờ, Giang Phong bèn nói với thím nhỏ: “Thím nhỏ, vậy cháu đi xử lý việc của mình trước đây, xong việc cháu sẽ quay về quê ngay.”
Thím nhỏ vội níu giữ: “Tiểu Phong, hiếm khi cháu mới đến huyện thành một lần, hơn nữa giải quyết xong việc cũng không biết đến mấy giờ, hay là cháu ở lại đây nghỉ ngơi, ngày mai về cũng không muộn.”
Giang Phong cười từ chối: “Không cần đâu thím nhỏ, hôm nay cháu tiếp sáu bảy người khách, họ đều đợi cháu sắp xếp xem mắt. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì qua hai ngày nữa cháu sẽ lên đây lại.”
“Thế à, vậy hai ngày sau cháu nhớ đến nhà thím ăn cơm đấy.”
“Cháu biết rồi, bà nội, thím nhỏ, cháu đi trước đây.”