Thôn Long Sơn.
Giang Phong đang lắng nghe Chu Thập Lục nói về hoàn cảnh của hắn.
“Giang đại sư, năm nay tôi 27 tuổi, trình độ học vấn tốt nghiệp cấp 3, là thợ cả hàn hồ quang điện, làm tay vịn lan can bằng inox, hiện tại bên dưới tôi còn có hai người thợ học việc nữa.”
Sau khi Chu Thập Lục nghe anh Lượng kể chuyện xong, biết rõ vị Giang đại sư trước mắt này là người có năng lực thế nào, cho nên thành thành thật thật kể toàn bộ tình huống hoàn cảnh và yêu cầu của mình ra.
“Nhà tôi có ba anh chị em, tôi là anh cả trong nhà, cha mẹ có vườn trái cây nuôi hơn 1000 con gà, gia đình ở nông thôn mặc dù so lên thì chẳng bằng ai, nhưng so xuống thì cũng ít ai bằng.
Yêu cầu của tôi đối với một nửa khác cũng không cao, chỉ cần là người phụ nữ dáng người tướng mạo không tệ, là người chịu khó thiện lượng, có thể chân thật cùng tôi sinh sống là được.”
Giang Phong ừ một tiếng, nói: “Tình huống và yêu cầu của anh Thập Lục tôi đều đã nghe rõ, ngày mai tôi phải sắp xếp cho một vị khách khác đi xem gia môn, cho nên đại khái khoảng ngày kia tôi sẽ sắp xếp cho anh xem mắt, trước khi xem mắt sẽ thông báo tình huống cụ thể của nhà gái cho anh rõ ràng.”
Chu Thập Lục gật đầu nói: “Được, vậy làm phiền Giang đại sư rồi!”
“Không cần khách khí, đây là bổn phận của tôi!”
Nói rồi, Giang Phong nhìn sang Chu Lượng bên cạnh, hỏi: “Anh Lượng, anh và chị dâu ở chung thế nào rồi?”
Vừa nghe tới cái này, Chu Lượng liền không nhịn được vui vẻ.
Vợ không mang thai được đối với phần lớn đàn ông mà nói đều là chuyện khó tiếp nhận, dù sao thì chỉ cần là đàn ông bình thường, đều sẽ có suy nghĩ muốn nối dõi tông đường, không có nhiều người đàn ông nguyện ý tuyệt hậu.
Nhưng đối với loại đàn ông đã có con trai như Chu Lượng này, vợ không thể mang thai thật sự là thiên đại phúc lợi, cụ thể cũng không tiện nói rõ, dù sao những người hiểu được thì đều sẽ hiểu.
Từ lúc cưới đến nay, cuộc sống vợ chồng của hắn rất hài hòa, hạnh phúc cả về thể chất và tinh thần khiến Chu Lượng nhìn như trẻ ra ít nhất mấy tuổi.
“Cám ơn chú đã quan tâm, bọn tôi sống chung rất tốt, có thể cưới được cô ấy thật sự là may mắn lớn nhất của tôi, tất cả đều là công lao của Giang đại sư, nếu như không có chú hỗ trợ đáp cầu dắt mối, thì đã không có vợ chồng chúng tôi ngày hôm nay, cái này tôi thật sự không biết nên cảm tạ chú thế nào mới tốt!”
Giang Phong mỉm cười nói: “Không cần khách khí, đây là vì hai người có duyên vợ chồng, chỉ cần hai người có thể sống tốt với nhau đã là lời cảm ơn lớn nhất đối với tôi rồi!”
Chu Lượng cảm động trong lòng, vội vàng đáp: “Giang đại sư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ sống thật tốt!”
Chu Thập Lục thấy cảnh này, lòng tin đối với thực lực làm mai mối của Giang đại sư lại tăng lên một điểm.
Sau đó, hai bên lại nói chuyện phiếm thêm mấy phút, Chu Lượng và Chu Thập Lục mới cùng nhau tạm biệt rời đi.
Từ sau khi con trai lên làm bà mối, chuyện Giang mẫu thích làm nhất chính là kiểm kê lễ mời môi và lễ tạ môi mà khách mang tới, bởi vậy, thấy Chu Lượng và Chu Thập Lục đã đi về rồi, Giang mẫu liền không nhịn được đem ‘thu hoạch’ lần này của con trai nhỏ ra kiểm kê.
Một túi trái cây lớn, một bao thuốc lá Đại Long, một hộp bánh trung thu 5 cân (2.5kg), cùng với một hồng bao sáu trăm đồng, tổng giá trị cũng không ít hơn một ngàn bốn trăm tệ, đây chính là lễ mời môi của Chu Thập Lục.
Giang mẫu một bên kiểm kê, một bên không nhịn được tự hào nói: “Tiểu Phong, từ khi con làm nghề mai mối này, hạn mức lễ mời môi cao nhất thật sự là càng ngày càng tăng!”
Giang Phong cười nói: “Có lẽ là nhờ công đề cử của anh Lượng, đây chính là ưu thế lấy già mang trẻ.”
...
Tỉnh thành.
Một tiểu khu nào đó.
Ngô phụ đang làm thịt tôm, trong khi Ngô mẫu đang rửa sò điệp.
Hôm nay là ngày con gái mang bạn trai về ra mắt cha mẹ, Ngô phụ Ngô mẫu đã trông mong ngày này nhiều năm, trong lòng vợ chồng già đều cực kỳ vui vẻ nhưng không nói ra được.
“Cha nó à, tôi phải nói trước với ông một câu, lát nữa con gái mang bạn trai về, ông tuyệt đối không được ‘cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng tức giận’ đấy, nếu như ông dọa người ta chạy mất, xem tôi hỏi tội ông thế nào.” Ngô mẫu không quá yên tâm dặn dò.
Ngô phụ liếc mắt nhìn bà, nói: “Bà tự quản tốt chính mình đi, đừng tưởng có câu ‘mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui vẻ’ thì bà có thể gối cao không lo!”
Ngô mẫu liếc mắt nhìn ông, nói: “Cái này trong lòng tôi tự có tính toán rồi!”
Ngô phụ lập tức nói lại: “Con gái bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ tôi còn không biết à?”
Ngô mẫu nổi giận, ném con sò biển trong tay xuống: “Sao, ông đây là muốn đánh nhau với tôi đúng không?”
Động tác Ngô phụ hơi ngừng lại, nhỏ giọng thì thầm: “Rốt cuộc là ai muốn đánh nhau chứ?”
Ngô mẫu hơi híp mắt nói: “Ông nói thầm cái gì? Tôi nghe không rõ, nói lại đi xem nào?”
Ngô phụ cứng rắn chuyển sang chuyện khác: “Chẳng nói gì cả, chúng ta mau làm nhanh lên đi, cứ chần chừ thêm nữa thì người cũng tới rồi!”
Ngô mẫu hừ một tiếng, cũng lười so đo với ông, lại quay lại tiếp tục rửa sò.
Ngô mẫu là loại người tính khí đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh điển hình, chưa tới hai phút, đã không nhịn được quay sang hàn huyên với Ngô phụ.