Chương 72: Trên Đời Này Thật Sự Có Bà Mối Trâu Bò Như Vậy Sao?

Mặc dù biết việc này không trách được lên trên đầu bà mối, nhưng dù sao thì cũng tổn thất hơn bảy ngàn mà tay người ta còn chưa được sờ, bất kể là Chu phụ Chu mẫu hay bản thân Chu Thập Lục đều cảm thấy buồn bực trong lòng.

Vừa đúng lúc này, người anh họ Chu Lượng lái xe gắn máy đi qua nhà bọn họ, nhớ tới quãng thời gian trước anh Lượng vừa mới ly hôn, chưa tới mấy ngày sau đã cưới được một cô vợ còn tốt hơn về, tốc độ kia quả thật khiến người khác chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.

Thế là, Chu Thập Lục muốn tìm anh Lượng thỉnh kinh, trực tiếp gọi lớn: “Anh Lượng, anh dừng lại một chút!”

Chu Lượng nghe vậy thì dừng xe lại, nhìn người em họ của mình này, hỏi: “Thập Lục, có chuyện gì không?”

Chu Thập Lục không trả lời mà hỏi lại một câu khác: “Anh Lượng, bây giờ anh có rảnh không, em có chút chuyện muốn thỉnh giáo anh chút!”

Chu Lượng đáp: “Anh mới xong việc trở về, có chuyện gì em cứ nói đi!”

Chu Thập Lục nói: “Là như vầy, mấy ngày vừa rồi em có đi xem mắt mấy lần, tính đến hôm nay đã được tất cả ba lần rồi, trước trước sau sau cha em bỏ ra hơn bảy ngàn tệ, kết quả không có lấy một người để ý tới em.

Mẹ nó, ai cũng tới gặp mặt ăn bữa cơm, sau đó cầm hồng bao, về đảo mắt liền bảo chướng mắt em. Thật sự là quá khinh người!

Nãy thấy anh Lượng, em đột nhiên nhớ tới chuyện quãng thời gian trước anh mới ly hôn, kết quả đảo mắt đã cưới một người chị dâu mới về rồi, nghe nói hai người cũng là quen biết qua việc xem mắt, cho nên em muốn lĩnh giáo anh kinh nghiệm ở phương diện đi xem mắt này.”

Chu Lượng nghe vậy thì vẻ mặt tiếc hận, thở dài: “Ai, Thập Lục, nếu như muốn đi xem mắt thì sao không nói với anh sớm một tiếng, như thế đã không cần phải phung phí số tiền kia rồi!”

Chu Thập Lục tò mò hỏi: “Vì sao lại nói như vậy, chẳng lẽ anh Lượng thật sự có bí quyết xem mắt gì sao?”

Chu Lượng đáp: “Anh ra mắt cũng không có bí quyết gì, chỉ là tìm được đúng bà mối mà thôi!”

Chu Thập Lục kinh ngạc hỏi: “Cái gì mà tìm đúng bà mối, trước kia không phải là anh tìm dì Ngô để làm mai sao?”

Chu Lượng lắc đầu: “Không phải, bà mối của anh sao dì Ngô có thể sánh được, kia là đại sư có bản lĩnh thật sự, có thể từ tướng mạo của người ta suy tính ra hiện trạng hôn nhân của họ.”

Nói rồi, Chu Lượng liền kể lại chuyện quen biết Giang đại sư ở trên xe như thế nào, cùng với quá trình tới mời Giang đại sư làm bà mối cho người em họ trước mặt này, khiến cho Chu Thập Lục nghe tới trợn mắt há mồm.

Nửa ngày sau, Chu Thập Lục mới thán phục nói: “Anh Lượng, trên đời này thật sự có bà mối trâu bò như vậy sao?”

Chu Lượng nói: “Chính là trâu bò như vậy, chỗ anh có phương thức liên lạc của Giang đại sư, nếu như cậu tin anh, thì tranh thủ thời gian liên hệ với Giang đại sư đi, không cần phải tham gia vào mấy buổi xem mắt không thiết thực kia, uổng phí cả tiền tài.”

Chu Thập Lục nghe vậy thì gật đầu lia lịa, nói: “Được, em nghe anh Lượng, không biết khi nào thì anh Lượng rảnh, em muốn mời anh cùng em tới thăm hỏi Giang đại sư, mời đại sư tới làm mai mối cho em.”

Chu Lượng nghĩ nghĩ, nói: “Công việc anh nhận trước đó đã làm xong hết trong hôm nay, ngày mai hẳn là có thể bớt chút thời gian cùng em tới gặp Giang đại sư.”

Chu Thập Lục nói: “Vậy cảm ơn anh Lượng, trước để em nói chuyện với cha mẹ đã, để hai người họ từ chối khéo dì Ngô, không tiếp tục sắp xếp cho em đi xem mắt nữa.”

“Được, vậy anh đi về trước, khi nào thương lượng xong với cha mẹ thì gọi điện lại cho anh.”

“Vâng!”

...

Thôn Long Sơn.

Ở nhà Giang Phong, một nhà bốn người đang ăn cơm tối.

Giang phụ bây giờ đã dưỡng thành thói quen mỗi bữa cơm tối đều uống một chén rượu đế, ông vừa uống rượu vừa nói: “Tiểu Phong, hôm nay cùng Văn Đông đi xem mắt thế nào rồi?”

Giang Phong uống một ngụm canh bí sa trùng, nói: “Rất thuận lợi, hai bên đều biểu thị hài lòng, con đang chuẩn bị cho bọn họ đi xem gia môn, thuận lợi thì trước cuối tháng có thể đăng ký kết hôn được.”

Giang mẫu mặt mũi tràn đầy tự hào, nói: “Tiểu Phong thật sự quá lợi hại, chờ sau khi nhà gái tới xem gia môn xong, đoán chừng cả thôn sẽ oanh động, đến lúc đó, sợ rằng cả thôn sẽ kéo tới cửa mời Tiểu Phong nhà ta làm mai mối cho bọn họ mất!”

Giang phụ nghe vậy cũng cao hứng nói: “Đúng vậy, gia đình Giang Văn Đông như vậy mà Tiểu Phong còn có thể tác hợp thành công, vậy thực lực mai mối cũng không cần bàn cãi nhiều nữa, đám người ế vợ trong thôn kia chỉ cần vẫn muốn cưới vợ, sẽ tự biết nên làm như thế nào!”

Giang Phi vẻ mặt bội phục nhìn em trai nhỏ nhà mình, nói: “Xem ra qua hai ngày nữa, Tiểu Phong sẽ trở thành bà mối tiếng tăm lẫy lừng ở trong thôn rồi!”

“Đa số người trong thôn đều là anh em cùng dòng họ của chúng ta, chỉ cần bọn họ thực sự tìm tới cửa mời em làm mai mối, vậy em nhất định sẽ không để cho bọn họ thất vọng.”

Nói tới đây, Giang Phong nhìn về phía Giang Phi, hỏi: “Anh trai, anh và nữ bác sĩ kia nói chuyện thế nào rồi? Có tiến triển gì chưa?”

Giang Phi cười hắc hắc, nói: “Tiến triển thì chắc chắn là có, anh đang chuẩn bị bớt chút thời gian lên tỉnh thành gặp cô ấy chút đây.”

Giang Phong nghe vậy thì nhẹ gật đầu, anh trai bên này đã có tiến triển, vậy chuyện xây nhà kia không thể kéo dài nữa, liền nhìn về phía cha mình, nói: “Cha, anh trai bây giờ đã nói chuyện yêu đương rồi, chuyện xây phòng mới trong nhà cũng nên đưa vào danh sách quan trọng, đợi lát đã cha gọi điện thoại cho chú nhỏ, bảo chú ấy bớt chút thời gian trở về thương lượng chuyện sửa sang nhà cửa một chút.”

Giang phụ cũng biết chuyện xây nhà này đã vô cùng cấp bách, thấy con trai nhỏ đã trở thành trụ cột trong nhà lên tiếng, liền mừng khấp khởi, nói: “Được, vậy lát nữa cha sẽ lập tức gọi điện thoại cho chú nhỏ con.”