Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 69: Vô Đề

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trấn Ninh Cổ.

Thôn Dung Thụ.

Trâu mẫu nhiệt tình mời Giang Phong ngồi xuống.

Trâu Tiểu Ngân sau khi biết Giang Phong là ông mai, hơn nữa còn vì cô mà đến nên có chút lo lắng. Cô nhớ đến lần đầu tiên xem mắt của mình, trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi.

Giang Phong nhìn thấy phản ứng của Trâu Tiểu Ngân, hắn biết không nên nói vòng vo chuyện xem mắt trước mặt cô ấy bèn nói thẳng: “Thím Trâu, lúc nãy cháu đã nói mục đích mình đến đây rồi, cháu biết một người rất thích hợp với chị Ngân, không biết hai người có hứng thú tìm hiểu một chút không?”

Không đợi Trâu Tiểu Ngân trả lời, Trâu mẫu đã vội nói: “Đương nhiên hứng thú rồi, cậu Giang có thể mau nói tình hình đối phương không?”

Giang Phong gật đầu rồi nói: “Cháu là người trấn Thanh Hà, người cháu muốn giới thiệu cho chị Ngân là anh em đồng tộc của cháu. Anh ấy tên Giang Văn Đông, năm nay bốn mươi tuổi, cao một mét sáu mươi tám, tính tình thật thà, đáng tin cậy. Anh ấy là đứa con có hiếu nức tiếng trong thôi chúng cháu. Anh ấy cùng em trai đã cùng nhau chăm sóc ba và ông nội bị bại liệt suốt mười mấy năm.”

Nói đến đây, Giang Phong nhìn thấy sắc mặt Trâu mẫu có chút thay đổi, hắn bèn thở dài nói: “Nói thật lòng, người anh em đồng tộc này của cháu đúng là mệnh khổ. Anh ấy từ nhỏ đã không có mẹ, bà nội mất cũng được hai mươi năm, nếu như không phải bị người ba bại liệt kia liên luỵ, anh ấy cũng không độc thân đến giờ.”

Trâu mẫu nghe xong bèn cau mày nói: “Cậu Giang, điều kiện của người này quả thật là…trong nhà không có lấy một người phụ nữ, còn có hai người bại liệt phải chăm sóc. Nếu Tiểu Ngân nhà thím gả qua đó liệu có sống tốt không?”

Giang Phong nói: “Thật ra người cần chăm sóc là ba của anh ấy. Tuy ông nội bị bại liệt, nhưng hai anh em họ chăm sóc ông ấy sẽ được chu cấp tiền. Chú nhỏ của bọn họ mỗi tháng sẽ gửi phí sinh hoạt, đã gửi được mười mấy năm rồi. Hơn nữa dù chị Ngân có gả qua đó cũng không cần chăm sóc người bệnh, dù sao nam nữ khác biệt mà.”

Trâu mẫu nghe xong thì sắc mặt cũng dịu đi đôi chút, bà ấy hỏi: “Cậu Giang, người anh em cậu nói phải chăm sóc người bệnh, vậy thời gian đâu đi làm kiếm tiền? Lẽ nào chỉ chờ đợi khoản phí sinh hoạt mỗi tháng của chú nhỏ thôi sao?”

Giang Phong giải thích: “Hai anh em họ thay phiên chăm sóc người bệnh, người còn lại sẽ ra ngoài làm thêm kiếm tiền. Tuy gia cảnh quả thật không quá tốt nhưng ít nhất cũng xây được ngôi nhà hai tầng, trong tay cũng có ít tiền tiết kiệm.

Hơn nữa chú nhỏ của họ đã hứa sẽ giúp đỡ một khoản tiền lúc hai anh em họ kết hôn.

Tóm lại, nếu chị Ngân gả qua đó vẫn không có khó khăn gì về chuyện sinh hoạt.”

Trâu mẫu nghe xong cũng lặng lẽ gật đầu, bà cảm thấy ông mai trẻ tuổi Giang Phong này nói chuyện rất đáng tin, chuyện tốt xấu gì cũng đều nói rõ ràng, không giống mấy bà mối lúc trước họ mời tới, toàn mấy người miệng lưỡi dẻo quẹo.

Điều kiện đối phương có hơi kém một chút, nhưng trong lòng Trâu mẫu cũng hiểu rõ, điều kiện con gái nhà bà cũng chẳng tốt hơn là bao.

Thế là Trâu mẫu động lòng, bà nhìn con gái đang cúi gằm mặt không nói rồi hỏi: “Tiểu Ngân, cậu Giang đã nói rõ tình hình của đối phương rồi, con cảm thấy thế nào?”

Trâu Tiểu Ngân vẫn luôn ngồi im lắng nghe, điều kiện gia đình của đối phương không tốt lắm, chuyện này khiến một người luôn tự ti như cô tìm lại chút ít tự tin.

Bây giờ bỗng nghe thấy mẹ hỏi mình, Trâu Tiểu Ngân khẽ ngẩng đầu, nhỏ tiếng nói: “Con không có ý kiến.”

Nếu trước đây mà hỏi cô ấy như vậy, cô ấy phải lưỡng lự cả ngày trời mới trả lời, nhưng chiều hôm nay cô ấy thật sự bị kí©h thí©ɧ nên liền đưa ra câu trả lời.

Câu trả lời của con gái khiến Trâu mẫu sững người, ngay sau đó bà liền vui vẻ nói: “Con không có ý kiến thì tốt.” Lúc này bà ấy chưa kịp đoán tâm tư con gái thì đã nói với Giang Phong: “Vậy làm phiền cậu Giang giúp sắp xếp gặp mặt.”

Giang Phong gật đầu mỉm cười rồi nói: “Không thành vấn đề, vậy quyết định thế đi, trưa mai cháu sắp xếp cho hai người gặp mặt ở tiệm cơm Phú Hoa trên trấn nhé.”

Trâu mẫu gật đầu đồng ý.

Họ trò chuyện thêm mấy câu, trao đổi phương thức liên lạc, sau đó Giang Phong đứng dậy nói: “Thím Trâu, chị Ngân, thời gian cũng không còn sớm nữa, cháu xin phép về trước.”

Trâu mẫu sực nhớ ra, bà vỗ đùi rồi nói: “Cậu xem, thím quên hỏi cậu ăn tối chưa, nếu không chê thì ở nhà thím ăn tối nhé?”

Giang Phong lắc đầu, cười nói: “Thím Trâu không cần khách sáo, cháu đã ăn tối rồi.”

Trâu mẫu vội xách giỏ trái cây mà Giang Phong mua lên rồi nói: “Vậy cậu cầm trái cây về ăn này.”

Giang Phong vội từ chối: “Thím Trâu không cần khách sáo thế đâu, cháu đi trước nhé, ngày mai gặp lại.”

Hắn nói xong bèn vội lên xe rời đi.



Bốn mươi phút sau, Giang Phong về đến nhà.

Giang mẫu nhìn thấy con trai quay về liền ra đón: “Tiểu Phong, con ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì để mẹ đi hâm đồ ăn cho con.”

Giang Phong nói: “Không cần hâm đâu, con ăn tối rồi.”

Giang mẫu gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy giờ con đi tắm chưa, mẹ lấy quần áo cho con.”

“Con đi bàn chuyện xem mắt ngày mai với anh Đông trước đã, lát về con sẽ tắm.”

“Nhanh vậy đã tìm được người thích hợp rồi sao?”

“Tạm ổn ạ, đến trấn khác tìm người nghe ngóng một chút, xem như tìm được người phù hợp với anh Đông.”

“Vậy con đi đi, con có muốn ăn khuya không? Nếu muốn thì mẹ nấu canh khoai lang đường đỏ cho con.”

“Vậy mẹ nấu đi ạ.”



Lúc Giang Phong đến nhà Giang Văn Đông, Giang Văn Đông đang xem tivi với ba và ông nội ở phòng khách tầng một.

Tuy ông nội và ba đều bị trúng gió bại liệt, nhưng họ vẫn rất tỉnh táo, chỉ là nói chuyện không rõ, cũng không thể tự chăm sóc bản thân thôi.

Giang Phong vừa vào nhà liền chào hỏi hai vị trưởng bối: “Ông Chín, chú Bảy.”

“Tiểu Phong, cậu đến rồi à, mau ngồi đi.” Giang Văn Đông vội lấy ghế cho Giang Phong.

Ông nội và ba của anh ấy cũng ấp úng chào Giang Phong.

Giang Phong ngồi xuống ghế, sau đó đi thẳng vào vấn đề như mọi khi: “Anh Đông, em đã sắp xếp xong người xem mắt rồi. Nhà chị ấy ở trấn Ninh Cổ, năm nay ba mươi tám tuổi, cao một mét năm mươi hai, cần mẫn, tiết kiệm, là chị hai trong sáu anh chị em. Chị ấy cũng chưa từng hẹn hò giống như anh vậy.”

Giang Văn Đông không khỏi phấn khích, với điều kiện như nhà anh ta, cho dù giới thiệu một phụ nữ đã sinh mấy đứa con thì anh ấy cũng không có quyền kén chọn. Kết quả người anh em đồng tộc này lại giới thiệu một người cô gái chưa từng yêu đương hay kết hôn.

Trời ạ, đời này của anh ta còn có tư cách cưới cô gái như vậy sao?

Giang Văn Đông vừa phấn khích vừa thấp thỏm hỏi: “Tiểu Phong, điều kiện người ta như vậy liệu có nhìn trúng anh không?”

Giang Phong nói: “Cái này anh yên tâm, em đã nói tính hình của anh cho chị ấy rồi. Nếu chị ấy đã đồng ý xem mắt, vậy chứng tỏ chị ấy không hề chê anh. Vóc dáng, nhan sắc của chị ấy đều bình thường, em cũng mong anh không chê chị ấy.”

Giang Văn Đông vội lắc đầu nói: “Tiểu Phong cậu yên tâm, trong lòng anh tự rõ tình hình của mình thế nào. Chỉ cần đối phương nhìn trúng anh, anh chắc chắn không chê người ta đâu.”

Giang Phong gật đầu, sau đó hai người bàn bạc vài chuyện về việc xem mắt ngày mai.

Ví dụ như đưa bao nhiêu tiền lì xì cho cô gái, người bên nhà gái thì đưa bao nhiêu tiền lì xì. Giang Văn Đông không có kinh nghiệm về mấy chuyện này nên đương nhiên cần Giang Phong chỉ bảo.
« Chương TrướcChương Tiếp »