Chương 68: Người Phụ Nữ Không Gả Đi Được

Xã hội ngày nay nam nhiều nữ ít, nhất là trong phạm vi huyện Bách Lương, người ế tám chín phần mười đều là đàn ông, phụ nữ chỉ có không muốn gả, rất ít người muốn gả mà không gả được.

Theo cách nói ở huyện Bách Lương, thời đại này chỉ cần phụ nữ biết ngồi xổm biết đi tiểu, thì không lo không gả đi được.

Nhưng Trâu Tiểu Ngân ở thôn Dung Thụ, trấn Ninh Cổ lại thuộc nhóm cực hiếm này, muốn gả nhưng không gả đi được.

Trâu Tiểu Ngân năm nay 33 tuổi, chiều cao 152cm, ngực phát triển không đủ, vẻ ngoài nói là bình thường đã có chút miễn cưỡng, nói thẳng ra là có chút xấu xí, là người thứ hai trong sáu chị em trong nhà.

Bởi vì gia cảnh bần hàn, Trâu Tiểu Ngân lúc còn nhỏ từng bị cha mẹ tống sang nhà khác, năm mười tuổi bị người ta ghét bỏ, lại bị đem trở về.

Chính vì khoảng thời gian này, cộng thêm vẻ ngoài không tranh được với ai, dẫn tới Trâu Tiểu Ngân có tâm lý tự ti rất lớn, bình thường ở trước mặt người ngoài cơ bản đều cúi đầu không nói lời nào, sẽ rất ít khi đối thẳng mặt với người khác.

Trên người có nhiều khuyết điểm như vậy, Trâu Tiểu Ngân bị ghét bỏ thật ra cũng không quá kỳ lạ.

Đương nhiên, Trâu Tiểu Ngân không phải là không có ưu điểm, ví dụ như thiện lương, chịu khó, tiết kiệm, tính tình tốt, đảm đang.

Nhưng mà, trong xã hội xô bồ bây giờ, nhiều khuyết điểm bày ra ngoài sáng như vậy, có người đàn ông nào còn có hứng thú đi tìm hiểu những ưu điểm của cô sao?

Cho nên, mắt thấy tuổi Trâu Tiểu Ngân càng ngày càng cao, cha mẹ cô cũng gấp đến không nhịn được, khổ là không gả được thì sẽ kẹt ở trong tay.

Vì thế, Trâu phụ Trâu mẫu không tiếc dùng tiền mời bà mối đến giúp đỡ, cũng đã từng sắp xếp Trâu Tiểu Ngân đi xem mắt một lần, kết quả là lần xem mắt kia lại cho cô một đả kích cực lớn.

Nhà trai khi đó vì để biểu đạt sự bất mãn của mình, hồng bao cho nhân vật nữ chính là Trâu Tiểu Ngân chỉ có mười đồng tiền, đây quả thực là tạo nên kỷ lục trong lịch sử xem mắt ở huyện Bách Lương.

Mặc dù trong quá trình xem mắt, Trâu Tiểu Ngân tương đối nhạy cảm cũng đã cảm nhận được rõ ràng sự bất mãn của nhà trai, nhưng cô cũng chỉ có chút thất vọng mà thôi, bởi vì lúc trước khi xem mắt thì cô cũng đã chuẩn bị tâm lý ở phương diện này rồi.

Tận tới lúc kết thúc buổi xem mắt, mở ra hồng bao nhà trai đưa cho kia, nhìn thấy trong hồng bao chỉ có mười đồng tiền, Trâu Tiểu Ngân mới bị đả kích lớn, một giây này thật sự là khiến cô choáng váng!

Cái này mẹ nó đâu phải là xem mắt chứ, đây rõ ràng là đang bố thí ăn mày.

Thậm chí, Trâu Tiểu Ngân còn nghĩ rằng người ta sở dĩ cho mười đồng tiền vào hồng bao có lẽ chỉ là vì người ta không còn đồng tiền lẻ nào có mệnh giá nhỏ hơn nữa.

Nếu không, lần đầu tiên xem mắt trong đời cô có lẽ chỉ có thể cầm được hồng bao hai đồng mà thôi.

Chính từ sau lần xem mắt này, Trâu Tiểu Ngân bị đả kích xong hoàn toàn tự bế, từ đó về sau cô không muốn tham gia xem mắt với bất kỳ ai nữa, ai tới thuyết phục cũng vô dụng.

Đảo mắt, Trâu Tiểu Ngân giờ đã 33 tuổi.

Số tuổi này đối với một cô gái nông thôn mà nói có ý nghĩa như thế nào, cô tự nhiên hiểu.

Nhưng cũng có cách nào đâu?

Cũng may Trâu Tiểu Ngân là một người phụ nữ chịu khó, không phải loại phụ nữ hết ăn lại nằm kia, nếu không, cô có thể tiếp tục ở trong căn nhà này hay không cũng là một ẩn số.

Xế chiều hôm nay, lúc Trâu Tiểu Ngân đang cho gà vịt ăn, thấy một con gà trống đặt một con gà mái dưới thân bay nhảy, trong lòng bỗng bị kí©h thí©ɧ, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường, nếu không thì cứ dứt khoát tìm một tên đần gả đi là được rồi!

Đương nhiên, loại chuyện này cũng chỉ nằm trong suy nghĩ mà thôi, kể cả cô nguyện ý, thì cha mẹ cô cũng không nguyện ý!

Ăn xong cơm tối, lại rửa sạch sẽ bát đũa xong, Trâu Tiểu Ngân nhàn rỗi mở điện thoại di động lên đọc tiểu thuyết.

Mấy năm qua, Trâu Tiểu Ngân vẫn luôn dùng tiểu thuyết để giải quyết sự tịch mịch, cô thích nhất là đọc mấy thể loại truyện tổng tài bá đạo, nhìn những tổng giám đốc tập đoàn lớn có tiền có thế, là phú gia thiên kim tướng mạo gia thế đều là hạng nhất, lại đi thích những người phụ nữ dáng người tướng mạo bình thường, gia cảnh không tốt, cô đặt mình trong vai nữ chính, liền không nhịn được mà cực kỳ hưng phấn.

Trong lúc Trâu Tiểu Ngân đang cầm điện thoại nhìn đến mê mẩn, một chiếc xe mới tinh đi tới, dừng trước cổng nhà bọn họ, sau đó, một thanh niên đẹp trai mở cửa xe ra, mang theo một túi hoa quả đi tới.

Người tới không phải ai khác, chính là Giang Phong.

Hắn ở trấn Thanh Hà không tìm thấy đối tượng thích hợp với Giang Văn Đông, liền lái xe tới mấy thị trấn xung quanh để tìm kiếm, kết quả không có gì khác, giá trị xứng đôi đều cực thấp.

Trước kết quả này, Giang Phong sớm đã chuẩn bị tư tưởng, liền quay đầu xe, chạy thẳng về phía huyện thành.

Từ trấn Thanh Hà tới huyện thành Bách Lương khoảng chừng hơn 70 cây số, dọc đường qua năm sáu thị trấn, qua mỗi một thị trấn Giang Phong đều dừng lại tìm kiếm đối tượng xứng đôi cho Giang Văn Đông một lần.

Hai thị trấn phía trước đều không tìm thấy ai thích hợp, tận đến khi đi qua trấn Ninh Cổ, lúc Giang Phong lại tìm kiếm đối tượng xứng đôi một lần nữa, mới tìm được người thích hợp.

【 Danh tính 】 : Trâu Tiểu Ngân

【 Tuổi tác 】 : 33 tuổi

【 Chiều cao 】 : 152cm

【 Cân nặng 】 : 41kg

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 :...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân 】 : 65/81

Mặc dù giá trị xứng đôi hiện tại chỉ có 65 điểm, trong số những đối tượng Giang Phong từng tác hợp có thể xem như hơi thấp một chút, nhưng cũng may giá trị xứng đôi cực hạn cao tới 81 điểm, tiềm lực tác hợp là vô cùng lớn.

Thế là Giang Phong trực tiếp dừng xe ở trên trấn mua một túi trái cây lớn, lái xe thẳng tới thôn Dung Thụ ở trấn Ninh Cổ, lúc này mới có một màn vừa rồi.

Bây giờ, Trâu phụ cũng không ở nhà, ông ăn bữa tối xong liền đi ra ngoài tản bộ.

Mà Trâu mẫu thì đang cùng nhà hàng xóm nói chuyện phiếm, khi nhìn thấy trước cửa nhà mình có một chiếc xe nhỏ đỗ lại, liền lập tức quay trở về.

“Chàng trai trẻ, cậu tìm ai vậy?” Trâu mẫu vừa quay về liền hỏi.

Trâu Tiểu Ngân nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, mới phát hiện trước mặt cô không biết từ lúc nào đã có một vị soái ca xa lạ đứng đó, không nhịn được giật nảy mình, sau đó lại tự ti cúi đầu.

Giang Phong mỉm cười nhìn về phía Trâu mẫu, hỏi: “Chào bác, xin hỏi nơi này có phải là nhà của Trâu Tiểu Ngân không ạ?”

Trâu Tiểu Ngân vừa cúi đầu xuống lại nghe thấy đối phương nhắc tên mình, nhịn không được ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lại theo thói quen cúi đầu xuống.

Trâu mẫu kinh ngạc hỏi: “Chàng trai trẻ, cậu là ai, tìm Tiểu Ngân nhà bác có chuyện gì không?”

Giang Phong đưa túi trái cây trong tay cho Trâu mẫu, cười nói: “Hóa ra là bác Trâu, cháu tên là Giang Phong, là một bà mối, lần này mạo muội tới nhà là vì muốn giới thiệu một đối tượng cho Tiểu Ngân nhà bác, không biết mọi người có nguyện ý hay không?”

Trâu mẫu nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, hóa ra là bà mối tới cửa!