Chính sự giải quyết xong rồi, hai anh em lại tiếp tục đánh xong hai ván bi-a, sau đó Giang Phong liền xuống tầng chào tạm biệt với cô mình.
Đến thành phố Thâm Quyến nhiều năm như vậy, khó khăn lắm người nhà mẹ đẻ mình mới tới chơi một lần, Giang Xuân Liên tự nhiên không nỡ để cháu trai nhà mẹ đẻ này trở về nhanh như vậy, liền giữ lại lần nữa, nói: “Tiểu Phong, cháu thật sự muốn trở về sớm như vậy sao? Nếu không, hay là ở lại chỗ cô thêm một đêm nữa, ngày mai rồi trở về, thế nào?”
Giang Phong lắc đầu cười nói: “Cô à, hôm qua ở dưới quê có người đã gọi điện cho cháu, hẳn là có ý tới nhà mời môi, cháu phải chạy về sớm chút để mở rộng nghiệp vụ, kiếm nhiều tiền một chút còn sửa sang lại nhà cửa.”
Nghe nói như vậy, Giang Xuân Liên chỉ có thể thở dài: “Được rồi, vậy cháu đi đường lái xe cẩn thận, mệt mỏi thì vào trạm dừng nghỉ ngơi.”
Nói xong, mặc kệ Giang Phong ngăn cản, Giang Xuân Liên đem hải sản khô, hoa quả, rượu, thuốc lá, trà đã chuẩn bị từ sớm nhét vào trong xe Giang Phong, lại lần nữa căn dặn hắn lái xe cẩn thận, sau đó mới lưu luyến để Giang Phong rời đi.
Bởi vì nước ta tỉ lệ nam nữ không cân đối, dẫn tới mấy năm gần đây, số lượng người độc thân càng ngày càng nhiều (chỉ nói đàn ông, không bao gồm phụ nữ), số lượng người độc thân ở Quế tỉnh (Quảng Tây) đứng thứ sáu cả nước, cũng coi như một tỉnh lớn ế có tiếng rồi.
Mà ở Quế tỉnh (Quảng Tây), trong số mười bốn thành phố cấp địa khu (Là một đơn vị hành chính cấp địa khu ở TQ, đây là cấp hành chính thứ hai trong thứ bậc các cấp hành chính, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện, ở Việt Nam không có cấp tương đương với cấp địa khu), thành phố Úc Lâm có số lượng người độc thân lực áp quần hùng, dùng thực lực tuyệt đối đoạt hạng nhất.
Huyện Bách Lương là huyện đứng thứ ba về số dân trong cả nước, cũng là khu vực bị ảnh hưởng mới tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng nhất, trong số 7 huyện của thành phố Úc Lâm, đương nhiên là huyện tập trung nhiều người độc thân nhất.
Thậm chí, không hề nói khoa trương, riêng về số lượng người chưa có vợ, chỉ lấy ở huyện Bách Lương thôi cũng đủ để đi khiêu chiến mười ba thành phố địa cấp còn lại ở Quế tỉnh.
Bởi vậy, có thể tưởng tượng được số lượng đàn ông độc thân của huyện Bách Lương khủng bố tới mức nào đi!
Mà trong số hai mươi tám thị trấn trong huyện Bách Lương, số người độc thân ở trấn Thanh Hà mặc dù không xếp thứ nhất, nhưng chắc chắn cũng nằm trong top đầu.
Đây chính là một phần lý do vì sao tiền bà mối ở trấn Thanh Hà động một chút là trên vạn tệ, cao hơn rất nhiều nơi khác ở Quế tỉnh (Quảng Tây), số người độc thân trong trấn thật sự là rất nhiều.
Ở thôn Long Sơn, trấn Thanh Hà, chỉ tính đàn ông chưa vợ trên ba mươi tuổi đã khoảng hơn mấy chục người, mà trong số mấy chục người không gia đình này, điều kiện kém nhất phải kể tới hai anh em Giang Văn Đông và Giang Văn Tây.
Hai anh em này một người 40, một người 38 tuổi, cũng đã chuẩn bị làm quả công cả đời rồi, anh trai Giang Văn Đông thường xuyên tự giễu trước mặt bạn bè rằng chờ qua 60 tuổi sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu ăn mừng một đời quả công.
Mặc dù đây chẳng qua cũng chỉ là lời nói đùa, nhưng từ trong lời nói này cũng có thể nghe ra nỗi tuyệt vọng và bất đắc dĩ của Giang Văn Đông đối với chuyện hôn nhân.
Không có cách nào, thật sự là điều kiện của hai anh em quá kém, kém tới mức ngay cả dũng khí tìm bà mối cũng không có.
Hồi hai anh em Giang Văn Đông còn nhỏ, mẹ bị bệnh nặng, không bao lâu sau thì mất.
Sau khi hai người thành niên, bà nội của hai người cũng bị bệnh qua đời.
Họa vô đơn chí là, không bao lâu sau, ông nội và cha của hai người lại lần lượt trúng gió, mặc dù không chết, nhưng đều bị bại liệt.
Mặc dù hai anh em còn có một người chú nhỏ và hai người cô, nhưng hai người cô kia là con gái đã gả ra ngoài, chẳng khác nào bát nước đã đổ đi, dựa theo phong tục tập quán ở huyện Bách Lương bên này, trừ khi không có con trai, nếu không chuyện phụng dưỡng cha mẹ là chuyện của con trai và con dâu (bao gồm cả chăm sóc cha mẹ bị bại liệt), phần lớn con gái đều không trông cậy được.
Đây cũng là một biểu hiện của tư tưởng trọng nam khinh nữ ở huyện Bách Lương.
Bởi vậy, trách nhiệm chăm sóc ông nội bị bại liệt chính là của một nhà người chú nhỏ và hai anh em, còn về người cha bị bại liệt thì lại hoàn toàn là trách nhiệm của hai anh em.
Đương nhiên, trách nhiệm là trách nhiệm, cụ thể thực hiện thế nào có thể thương lượng.
Cuối cùng, sau khi thương lượng xong, hai anh em đồng ý chăm sóc ông nội bị bại liệt, không để riêng một nhà chú nhỏ phải nhọc lòng, mà chú nhỏ ngoại trừ cung cấp đầy đủ tiền sinh hoạt mỗi tháng ra, còn hứa hẹn tới lúc hai anh em học xong xây nhà cưới vợ còn sẽ giúp đỡ một khoản tiền.
Thế là, từ đó về sau, hai anh em liền thay phiên ở quê trông nom chăm sóc ông nội và cha bị bại liệt, người còn lại thì xuất ngoại làm công kiếm tiền, mấy năm trước, dưới sự giúp đỡ của chú nhỏ, cuối cùng cũng sửa sang mới lại nhà cửa ở quê,
Mặc dù chỉ xây có hai tầng, mỗi tầng chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, đồ nội thất cũng chỉ là loại bình thường, nhưng hai anh em tốt xấu gì cũng có nhà mới để ở.
Mà cứ một năm rồi lại một năm trôi qua, tuổi hai anh em cũng không ngừng tăng lên, bây giờ, anh cả Giang Văn Đông cũng đã qua điểm mốc 40 tuổi nhưng vẫn chưa cưới vợ, thậm chí còn chưa từng đề cập tới chuyện này với người ngoài bao giờ.