Trong giới văn học mạng, có hai con đường giao lưu chủ yếu giữa tác giả và độc giả, một là ở khu vực bình luận truyện, một cái khác là nhóm bạn đọc.
Kiểu tác giả lão làng trong giới văn học mạng như Hồ Văn Hoa này, mỗi lần mở một quyển sách mới cơ bản đều sẽ thành lập một nhóm bạn đọc mới, cứ nhiều năm như vậy, số nhóm bạn đọc của hắn đã vượt qua một chữ số rồi.
Có nhiều nhóm bạn đọc như vậy, Hồ Văn Hoa đương nhiên không quản lý hết được, cơ bản đều là do những độc giả cũ đáng tin cậy giúp hắn quản lý, chỉ khi nào có thời gian rảnh hắn mới ngoi lên xem một chút.
Tuy nhiên, trong số hơn mười nhóm bạn đọc này, có một nhóm hắn thường xuyên xuất hiện.
Những đọc giả bên trong nhóm bạn đọc này đều là những độc giả cũ ủng hộ Hồ Văn Hoa vô điều kiện, có thể nhìn thấy hình bóng của bọn họ ở mỗi một cuốn sách, bất kể thành tích tốt hay không tốt, đều không rời bỏ hắn.
Số lượng độc giả đáng tin cậy không nhiều này chính là nguồn lực lớn nhất để Hồ Văn Hoa đặt chân vào các trang web lớn.
Ngày hôm nay, Hồ Văn Hoa xuất hiện, gửi lên một tin nhắn, khiến cho nhóm bạn đọc vốn yên tĩnh bỗng náo nhiệt lên.
Thực Uẩn Văn Hoa: “@toàn thể thành viên, tác giả - kun hôm nay muốn gặp mặt với nữ thần, chư vị đại lão nào có kinh nghiệm, mời ra chỉ điểm một hai câu.”
Vũ Đô Mị Ảnh: “Trời đậu, Văn Hoa đại đại đang nói gì thế? Đoạn thời gian trước không phải vừa mới ở phần cảm nghĩ trong chương nói rằng bị từ chối xem mắt sao? Sao lại đột nhiên đi gặp mặt rồi?”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Hắc hắc, lúc đó tôi viết rằng xem mắt bị từ chối ở phần cảm nghĩ chương, sau đó không phải có một bạn đọc nhắn lại nói nghề nghiệp của hắn là bà mối sao, tôi thấy hắn nói đến trâu bò như vậy, cộng thêm lại là độc giả lâu năm, hẳn là sẽ không gạt tôi, cho nên tôi đã liên hệ với hắn...”
Trời Trong Ám Nguyệt: “Văn Hoa đại đại đang nói tới ‘Mỹ Nam Đệ Nhất Thiên Hạ’ kia sao? Hắn thật sự làm mai cho anh rồi?”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Ừm, chính là hắn, hắn quả thật đã làm mai mối cho tôi, lúc chiều tôi liên hệ với hắn, đêm hôm đó hắn liền gửi cho tôi phương thức liên lạc và tư liệu của một mỹ nữ, thật không hổ là bà mối cấp đại sư, thật sự lợi hại.”
Bình Diêu Dư Khánh Hòa: “Việc này quá huyền diệu rồi, sao tôi lại thấy có chút không chân thực nhỉ, Văn Hoa đại đại, anh nên cẩn thận một chút đi, không lại gặp phải ‘đĩa thịt lợn’ (kiểu lừa đảo bằng cách lấy lòng tin sau đó đánh cắp tiền) đấy!”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Đa tạ đã nhắc nhở, có điều đây chắc chắn không thể nào là ‘đĩa thịt lợn’, bởi vì vị mỹ nữ mà “Mỹ Nam Đệ Nhất Thiên Hạ’ giới thiệu cho tôi chính là đồng nghiệp của tôi, hơn nữa, cô ấy vào nghề còn sớm hơn cả tôi, thân phận của cô ấy tôi cũng đã xác minh rồi, chắc chắn có thể tin tưởng được.”
Bình Diêu Dư Khánh Hòa: “Vậy mà lại giới thiệu đồng nghiệp cho anh, như thế xem ra đúng là có thể tin được rồi, chúc mừng Văn Hoa đại đại, mùa xuân của anh sắp tới rồi!”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Trước chớ vội chúc mừng, mặc dù mấy ngày vừa rồi tôi nói chuyện với cô ấy trên mạng cảm thấy rất tốt, nhưng mạng dù sao cũng chỉ là ảo, ai biết gặp mặt ngoài đời liệu có xảy ra biến cố gì không? Cho nên, đại lão nào có kinh nghiệm này, cũng không cần phải che giấu đâu, mau chạy ra đây truyền thụ kinh nghiệm đi!”
Tát Ma Da Phu Lão Tư Cơ: “Nói tới việc này, kinh nghiệm của tôi đúng thật là không ít, nhưng mỗi lần gặp mặt đều là tôi bỏ lại người ta, kinh nghiệm của tôi sợ rằng không phù hợp để cho Văn Hoa đại đại dùng đâu!"
Thực Uẩn Văn Hoa: “@Tát Ma Da Phu Lão Tư Cơ, gặp mặt là bỏ? Tình huống gì vậy?”
Tát Ma Da Phu Lão Tư Cơ: “Không có cách nào, chênh lệch giữa trên mạng và hiện thực quá lớn, ngay video trên wechat của mấy bitch tâm cơ kia đều là mỹ nhân, lúc xem video thì rất xinh đẹp, ra ngoài đời, vừa thấy mặt tôi liền...”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Được rồi, kinh nghiệm này của cậu quả thật không thích hợp với tôi, còn vị đại lão nào có kinh nghiệm trong phương diện này không?”
Người Máy Hơi Nước Nổ Tung: “Tôi và bạn gái hiện tại chính là gặp được nhau trên mạng, chỉ là kinh nghiệm của tôi cũng không quá phù hợp với Văn Hoa đại đại, bởi vì bọn tôi còn chưa gặp mặt ngoài đời thì đã gọi video trên wechat gặp nhau rồi...”
Tát Ma Da Phu Lão Tư Cơ: “@Người Máy Hơi Nước Nổ Tung, Đây chính là cao thủ, trâu bò!”
Thực Uẩn Văn Hoa: “@Người Máy Hơi Nước Nổ Tung, Trâu bò, quá trâu bò!”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Xem ra kinh nghiệm của mọi người tôi không thể tham khảo được, vậy chỉ đành tùy cơ ứng biến vậy!”
Vũ Đô Mị Ảnh: “Văn Hoa đại đại, không cần phải tham khảo kinh nghiệm của bọn tôi đâu, quyển sách trước không phải anh từng viết một tình tiết tương tự sao, anh cứ dựa theo tưởng tượng của mình lúc gõ chữ khi đó mà làm không được sao?”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Có đạo lý, vậy làm như thế đi, chư vị đại lão, tôi chuẩn bị tới trạm rồi, mọi người chúc tôi thuận lợi đi!”
Hồ Văn Hoa nhắn tin nhắn cuối cùng xong, liền trực tiếp đóng nhóm chat lại, sau đó bắt đầu chỉnh sửa quần áo và đầu tóc, cực kỳ chờ mong lần gặp mặt này.
...
Cùng lúc đó, hướng về phía huyện thành trấn Thanh Hà, Giang Phong đang cực kỳ chăm chú lái xe, trên xe có ba người, bà nội, cô, và em họ Giang Phong.
Chuyến này là Giang Phong muốn đưa cô về thành phố Thâm Quyến, tiện đường đưa bà nội và em họ trở về huyện thành.
“Anh Phong, anh thật sự là lợi hại, bây giờ mới có bao nhiêu ngày chứ, vậy mà đã tác hợp được ba đôi vợ chồng rồi, cứ phát triển tiếp như vậy, anh rất nhanh đã có thể có thu nhập mười vạn một tháng rồi!” Giang Vũ ngồi cạnh ghế tài xế, vẻ mặt tán thưởng nói.
Giang Phong cười: “Đừng chỉ nhìn bây giờ thu nhập của tôi không ít, danh tiếng làm mai mối giờ vẫn còn quá thấp, xa không nói, chỉ nói trong thôn Long Sơn chúng ta thôi, cho đến nay vẫn chưa có ai đến cửa mời anh đi làm mai mối đâu!”
Cô Giang Xuân Liên liền tiếp lời: “Tiểu Phong, chủ yếu là tin tức cháu tác hợp ba đôi vợ chồng vẫn chưa truyền ra ngoài, chờ tới khi người trong thôn biết rõ tin tức này rồi, cô tin chắc sẽ có người tới cửa mời cháu đi làm mai mối!”
Giang Phong nói: “Hy vọng là như vậy, cháu cũng không phải vì kiếm tiền từ người trong thôn, chủ yếu là thấy trong thôn có nhiều anh em chú bác ba bốn mươi tuổi rồi vẫn chưa kết hôn, trong lòng có chút sốt ruột, muốn giúp đỡ bọn họ mà thôi.”
Bà nội nghe tới đó, không khỏi nói: “Tiểu Phong, nếu như trong thôn có người mời cháu làm mai mối, cháu xem có khả năng giúp được thì giúp, gia đình nào kinh tế khó khăn thì cháu thu ít tiền bà mối lại một chút, dù sao thì tổ tông người trong thôn cũng là anh em đồng tộc.”
Giang Phong gật đầu nói: “Bà nội cứ yên tâm, cháu làm mai mối xưa nay không hề nhắc tới chuyện tiền bà mối, đều là để họ tự quyết định, cho nhiều hay cho ít cũng đều là tâm ý của bọn họ.”
Người cô Giang Xuân Liên nghe vậy liền lên tiếng khen ngợi: “Tiểu Phong, cách làm này rất tốt, mặc dù không có nhắc tới tiền bà mối, nhưng kết hôn chính là một trong những việc trọng đại nhất trong đời người, đối với công lao to lớn của bà mối, mọi người đương nhiên cũng sẽ không hẹp hòi.”
Giang Vũ nói: “Anh Phong quả đúng là cao minh, những bà mối khác đều định trước tiền công làm mai mối, này đối với khách mà nói hoàn toàn chỉ là một hành vi buôn bán, còn giống như anh Phong thì lại khiến cho mọi người vô thức cảm nhận được nhân tình. Một bên là chủ động muốn, một bên là người ta tự nguyện cho, đây đúng là sự khác biệt đẳng cấp.”
Giang Phong cười nói: “Được rồi, mọi người đừng thổi phồng cháu như vậy, Tiểu Vũ, nếu như em đã tin tưởng ánh mắt xem người của anh như vậy, về sau nếu như có bạn gái nhớ gọi anh một tiếng, anh kiểm định cho chú một chút.”
Giang Vũ cười hắc hắc nói: “Ví dụ bày ra trước mắt nhiều như vậy, ánh mắt nhìn người của anh Phong, em đương nhiên tin tưởng, nếu như thật sự có bạn gái, chắc chắn sẽ mời anh Phong tới kiểm định.”
Sau đó, mấy người tiếp tục cười cười nói nói, bất tri bất giác đã tới huyện thành.