Nhận điện thoại của cô xong, Giang Phong lại bắt đầu tổng vệ sinh cùng cha mẹ.
Thật ra từ hai ngày trước, Giang phụ và Giang mẫu đã thu dọn căn nhà cũ này một lần, căn nhà cũ này cũng không phải là căn nhà mà gia đình Giang Phong đang ở hiện tại, mà là căn nhà ông bà nội bọn họ ở trước kia.
Đương nhiên, Giang phụ sau khi kết hôn cũng là ở chỗ đó, sau này mới xây căn nhà này.
Mấy năm trước lúc ông nội vẫn còn, căn nhà vẫn có người ở, sau khi ông nội đi rồi, chú nhỏ liền đưa bà nội tới huyện thành chăm sóc, quê quán nơi này cũng chỉ có ngày lễ ngày Tết mới trở về một lần mà thôi.
Người Trung Quốc hoài cổ, đối với phần lớn người nông thôn mà nói, quê quán chính là căn, dù có rất nhiều người đã an cư lạc nghiệp ở thành phố lớn, nhưng vào ngày lễ Tết vẫn cứ thích về quê quán ở nông thôn, cảm giác chỉ có trở lại với thôn quê thì mới có thể cảm nhận được hương vị ngày Tết kia.
Chú nhỏ của Giang Phong, Giang Vĩnh Quý chính là kiểu người nông thôn như vậy, mặc dù ông sau khi tốt nghiệp đại học đã lên huyện thành công tác, cũng ở huyện thành lấy vợ, sinh con, an cư lạc nghiệp, nhưng ngày lễ ngày Tết, ông cơ bản đều sẽ trở về.
Những ngày lễ quan trọng như ngày mười bốn tháng bảy này, chú nhỏ càng sẽ không vắng mặt.
Bởi vậy, Giang phụ Giang mẫu cơ bản đều không cần gọi điện hỏi thăm, trực tiếp đi thu dọn nhà ở cũ một lần, để lúc chú nhỏ và bà nội trở lại còn có chỗ mà ở.
Bây giờ biết rõ cô cũng muốn tới, vậy đương nhiên phải quét dọn căn nhà cho thật sạch sẽ một lần, dù sao thì người tới cũng không chỉ có một mình cô, còn có cả anh họ Giang Phong, Thôi Viễn, và bạn gái của anh ấy.
Sau khi dọn dẹp gian phòng sạch sẽ ngăn nắp xong, Giang phụ mới dặn dò: “Tiểu Phong, con lên trên trấn mua cái chiếu trúc, với mua thêm hai cái quạt điện, quạt điện trong nhà không đủ dùng nữa rồi!”
Giang mẫu nói thêm: “Thuận tiện mua thêm cả hai cái chăn mỏng nữa, được rồi, để mẹ đi chung với con đi, còn cả bàn chải đánh răng và khăn mặt, cốc các thứ cũng phải chuẩn bị kỹ càng, anh họ con là người thành phố lớn, còn mang cả bạn gái tới, điều kiện như nhà chúng ta cũng không biết người ta có ghét bỏ hay không.”
Giang Phong nói: “Mẹ, chúng ta cứ tận tâm chiêu đãi cho tốt là được, nếu như anh họ và bạn gái ghét bỏ điều kiện nhà ta không tốt, bọn họ có thể tới khách sạn thuê phòng ngủ, dù sao thì cũng không tốn bao nhiêu tiền.”
Giang phụ thở dài, nói: “Trước cứ đi mua đồ đi, trước tiên nên chuẩn bị kỹ càng cái đã, đến lúc đó, ở trong nhà hay ở khách sạn, để tự bọn họ lựa chọn là được rồi!”
Giang Phong nhẹ gật đầu, sau đó liền lái xe đưa mẹ đi mua sắm!
...
Từ trấn ở quan ngoại nào đó thành phố Thâm Quyến tới trấn Thanh Hà, tổng đoạn đường khoảng bảy trăm cây số, mấy người Giang Xuân Liên từ khoảng chín giờ sáng xuất phát, mãi tới khoảng sáu giờ chiều mới tới trấn Thanh Hà.
Sở dĩ mất nhiều thời gian như vậy là vì còn dành ra một giờ nghỉ ngơi ở trạm dừng chân.
Giang Xuân Liên đã khoảng năm năm rồi không về nhà mẹ đẻ, từ lúc đi tới địa phận trấn Thanh Hà, gọi điện cho anh cả báo lộ trình xong, cô vẫn nhìn chằm chằm ngọn đồi nhỏ quen thuộc nằm hai bên làn xe kia, lúc trở về trấn thì lại càng không chớp mắt nhìn chằm chằm những công trình kiến trúc ấn tượng đó.
Mà khi về tới trong thôn thì lại càng thêm cẩn thận ngắm nhìn cảnh vật, đồng thời, trong lòng dâng lên một cảm giác không nói lên lời, có lẽ người xa nhà đã lâu, khi trở về đều sẽ có cảm giác tương tự như vậy đi!
Xe đi qua cầu, trong mắt Giang Xuân Liên liền hiện lên bóng hình của anh cả chị dâu cùng với hai đứa cháu từ xa xa, bọn họ đứng ở đó, nhìn về phía đầu cầu, rất hiển nhiên là đang chờ đợi cô tới.
Thấy cảnh này, trong lòng Giang Xuân Liên không khỏi cảm thấy ấm áp.
Vài giây đồng hồ sau, xe vừa dừng hẳn, Giang Xuân Liên liền không chờ đợi nổi nữa, đẩy cửa xuống xe.
Mà một nhà bốn người Giang Phong đã sớm đi lên đón, chào hỏi nhau vài câu xong, Giang phụ liền nói: “Hẳn là đã đói bụng rồi, đồ ăn đều đã làm xong, chúng ta vào nhà vừa ăn vừa nói chuyện đi!”
Giang mẫu vội vàng chào hỏi Liễu Diễm.
Cô gái tên Liễu Diễm này nhan sắc cũng khá ưa nhìn, dáng người cũng không tệ, chỉ nhìn bề ngoài thì vẫn dư sức xứng đôi với anh họ Thôi Viễn, nói chuyện cũng lễ phép, nhìn thấy phòng ở cũ kỹ nhà Giang Phong thì cũng không tỏ vẻ ghét bỏ gì.
Giang Phong theo thói quen nghề nghiệp liền thử kiểm tra điểm xứng đôi hôn nhân của anh họ và Liễu Diễm một lần.
Kết quả...
Sau khi nhìn thấy con số không thể tưởng tượng nổi kia, Giang Phong hoài nghi bản thân có phải là đã đo sai đối tượng rồi hay không, hoặc là năng lực của hắn xuất hiện trục trặc gì, lập tức kiểm tra thử lại lần nữa.
Sau đó, kết quả vẫn như cũ, khiến cho tâm tình Giang Phong không khỏi trở nên nặng nề.