Chương 49: Hưởng Thụ Đãi Ngộ Cao Nhất

5 giờ chiều.

Trên bàn ăn ở Trương gia, hai dĩa gà xào tỏi, hai dĩa thịt heo chiên giòn, hai dĩa rau muống, một dĩa đậu phộng rang và một nồi thịt ba chỉ hầm dưa chua, một bàn đồ ăn tuy đơn giản nhưng lại vô cùng phong phú.

Trương Cường lấy bình rượu Mao Đài mà chị hai mang tới ra, hỏi:

"Anh rể, em mở bình rượu Mao Đài này ra uống với anh một chút ha?"

Giang phụ khoát tay, nói:

"Anh có thể sẽ uống không quen loại rượu này, chỗ em có rượu địa phương không?"

Trương Cường vội vàng nói:

"Có, vậy thì em và anh uống rượu gạo đi. Tiểu Phong, cháu uống không?"

Giang Phong lắc đầu, nói:

"Cháu không uống đâu, một lát cháu còn phải lái xe về nữa!"

Trần Quế Anh cực kỳ nhiệt tình, cười nói:

"Tiểu Phong, cháu uống với cậu út của cháu một chút cũng không sao đâu. Dù sao thì mọi người hình như cũng không còn việc gì phải làm nữa, đêm nay ở lại đây đi khỏi về, đợi tới ngày mai rồi trở về cũng chẳng muộn."

Bà ngoại thấy vậy liền nói tiếp:

"Đúng thế, Tiểu Phong, dù sao thì mấy đứa cũng không cần phải đi làm như những người khác, đêm nay có về hay không cũng chẳng sao cả, vậy thì ở lại đây một đêm đi!"

Giang mẫu cười ha ha, nói:



"Mẹ, trong nhà còn có mấy đàn gà, vịt mà, với lại trước đó cũng đã có người gọi điện cho Tiểu Phong nói rằng, ngày mai bọn họ sẽ tới cửa mời nó làm mai, cho nên ăn cơm xong, chúng con phải trở về."

Trần Quế Anh kinh ngạc, nói:

"Tiểu Phong, cháu làm sao được như thế vậy? Vừa mới tác hợp xong cho hai mối, nhanh thế đã có người tới cửa mời làm người mai mối tiếp rồi, xem ra danh tiếng làm mai mối của cháu đã truyền ra xa rồi đó!"

Trương Cường vừa rót rượu cho vợ chồng chị hai mình, vừa cười nói:

"Năng lực làm mai mối của Tiểu Phong cũng chẳng phải là thứ mà mấy bà mối bình thường có thể sánh bằng được. Em nghe thử mấy chuyện mà khi nãy chị hai nói với anh đi, lúc Tiểu Phong làm mai mối cho người ta, nó không hề nhắc tới tiền làm bà mối, nó nói rằng sau khi thành, thì người ta chỉ cần gửi cho nó một bao lì xì là được rồi.

Kết quả thì sao?

Người ta tặng cho nó một cái bao lì xì 38.000 tệ, còn tặng cho nó mấy thứ có giá trị gần 10.000 tệ, trực tiếp giúp nó tạo ra một cái kỷ lục về số tiền dành cho bà mối ở trong trấn ta, điều này nói lên cái gì?"

Trương Cường nói tới đây cũng không nhịn được mà sợ hãi nói:

"Người ta cực kỳ hài lòng với việc làm mai mối của Tiểu Phong, cho nên người ta mới nguyện ý đưa cho nó phần lễ hào phóng như vậy."

Trần Quế Anh nghe vậy thì liên tục gật đầu, nói:

"Cũng đúng, Tiểu Phong, cháu lợi hại thật đó, người anh họ kia của cháu chỉ cần được nửa phần bản lĩnh như cháu thôi, thì mợ cũng đã vui lòng rồi!"

"Dù sao Tiểu Phong cũng là sinh viên của trường đại học nổi tiếng, nếu như nó mà ở cổ đại, thì ít nhất cũng là cử nhân, còn thằng A Long kia không học vấn không biết đối nhân xử thế, sao có thể so nó với Tiểu Phong được chứ?"

Bà ngoại nói xong, không hề cho người ta có cơ hội nói tiếp, trực tiếp tuyên bố:

"Được rồi, còn nói tiếp nữa là đồ ăn lạnh luôn đó, tranh thủ ăn cơm đi!"

Mọi người nghe thế thì không khỏi nhìn nhau cười, sau đó bắt đầu ăn uống.



Tài nghệ nấu ăn của cậu út tốt hơn mẹ một chút, cộng thêm việc dùng nồi sắt với lò đất, loại đồ ăn được dùng nồi to và lửa lớn xào ra, hương vị phải nói là vô cùng tuyệt vời, Giang Phong ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, vừa ăn vừa khen:

"Cậu út, với tài nghệ nấu ăn này của cậu, cậu không mở tiệm cơm quả thật là lãng phí nhân tài!"

Giang phụ và Giang mẫu cũng không nhịn được tán thưởng, làm cho Trương Cường nghe tới mức mặt tươi như hoa.

Bọn họ ăn tối tới tận 7 giờ mới xong.

Trước khi đi, Giang Phong cố gắng nhét cho bà ngoại 1.000 tệ tiền tiêu vặt.

Còn mợ thì cho Giang mẫu một đống "đặc sản" lớn, có đủ thứ như dưa chua, đậu nành, củ lạc, khoai lang,...Nếu như không phải có Giang mẫu ngăn lại, thì e rằng mợ còn sẽ bắt thêm mấy con gà, vịt cho bọn họ mang về.

Đây là lần đầu tiên sau suốt bao nhiêu năm qua, Giang mẫu được hưởng đãi ngộ cao tới mức này ở bên nhà ngoại.

Trước kia, người em dâu bên ngoài thì bình thường, nhưng bên trong thì không thèm quan tâm tới bà, bây giờ lại đối xử với bà còn tốt hơn cả em gái Trương Trân của bà, trước sau như hai người khác nhau. Sau khi cảm giác nở mày nở mặt trôi qua, trong lòng Giang mẫu lại xuất hiện một cảm giác khó nói thành lời.

Trên đường về nhà, Giang mẫu nói cảm xúc ở trong lòng mình ra, Giang Phong nghe xong không khỏi cười nói:

"Mẹ, đã nhiều năm trôi qua như thế rồi, tính cách của mợ út như thế nào, chẳng lẽ mẹ còn không rõ sao? Thực ra, mợ út vẫn khá tốt, mặc dù trước kia không quá xem trọng chúng ta, nhưng ít ra ở bên ngoài mợ vẫn khá khách khí, sẽ không đổi sắc mặt với nhà chúng ta."

Giang phụ nghe xong liền phụ họa:

"Tiểu Phong nói đúng, mặc dù đứa em dâu này của em có tật xấu là hay nịnh nọt, nhưng mà trước kia cũng không ít lần cho nhà chúng ta đồ mang về, chỉ là không nhiệt tình và phóng khoáng như lần này mà thôi."

Giang mẫu ngẫm lại thấy cũng hợp lý, cho nên bà không xoắn quýt chuyện này nữa.

------

Dịch: MBMH Translate