“Giang đại sư, tôi lại mời thầy chén nữa, ở thời đại này, muốn tìm một đối tượng vừa lòng đẹp ý khó tới thế nào, tôi biết rõ, bên cạnh tôi cũng có không ít bạn bè vì không tìm được đúng người mà khiến cuộc sống sinh hoạt rối loạn, mà tôi lại may mắn được Giang đại sư đây đáp cầu dắt mối, cưới được người vợ tốt như vậy, đời này tôi sẽ không bao giờ quên ân tình của Giang đại sư!”
“Giang đại sư, chén rượu này, tôi thay vợ mời thầy, tôi có thể lấy được cô ấy là vinh hạnh của tôi, mà cô ấy có thể gả cho tôi cũng là vận may của cô ấy, mà tất cả, đều là công lao của Giang đại sư.”
“Giang đại sư, tôi nhất định phải mời thầy thêm chén nữa...”
Lý Hưng Văn không hổ là người bị bệnh cuồng xã giao nghiêm trọng, vừa lên bàn rượu đã liên tục mở miệng mời rượu, không hề suy tính gì, chỉ mới ngắn ngủi vài phút mà đã kính Giang Phong tới ba bốn chén rượu.
May mà Giang Phong chỉ uống bia, nếu không thì ăn cũng không cần ăn, có thể trực tiếp lên lầu ngủ rồi.
Mắt thấy Lý Hưng Văn lại bưng chén rượu lên, Giang Phong vội vàng cản lại, nói: “Được rồi, anh Văn, anh đừng kính tôi nữa, tửu lượng của tôi không sánh bằng anh, cứ một chén lại một chén như vậy nữa, lát nữa sẽ bị xấu mặt mất.”
Lý Hưng Văn cười ha ha một tiếng, nói: “Giang đại sư, rượu thì vẫn muốn mời thầy, có điều để tôi uống, thầy cứ thoải mái là được.”
Giang Phong bưng chén rượu lên cụng với hắn một cái, cười nói: “Anh Văn, anh đừng một câu thầy lại một câu thầy như vậy nữa, nghe xa lạ quá!”
Lý Hưng Văn nghe theo, đáp: “Được, nghe chú!”
Ở một bàn rượu khác, Giang phụ và Lý Minh Thành cũng liên tiếp nâng chén cụng ly, hai người đàn ông tuổi tác tương tự bắt đầu thổi phồng con trai của nhau lên, trò chuyện cũng khá là ăn ý.
Mà Giang mẫu và Lý mẫu lại tranh giành việc nhà, hai người thỉnh thoảng uống một ngụm rượu gạo nếp ngọt, bầu không khí cũng tương đối hòa hợp.
Đến như Trương Thu Lan còn dư lại vì phải làm tài xế, cho nên không thể uống rượu, cũng ngồi bên cạnh chồng cười khanh khách, thỉnh thoảng giúp rót rượu, hoặc là đưa khăn giấy gì đó.
Bữa cơm này ăn đến khách và chủ đều vui vẻ, từ giữa trưa tới chừng hai giờ chiều, người Lý gia uống đến mặt đỏ bừng cả lên mới tạm biệt rời đi.
Sau khi người Lý gia rời đi, Giang mẫu liền bắt đầu làm công đoạn bà mong đợi nhất —— kiểm kê thu hoạch.
Đầu tiên chính là vật thu hút sự chú ý lớn nhất, hồng bao cực lớn kia.
Giang mẫu lúc mở hồng bao kích động tới mức tay cũng phát run.
Đến khi mở hồng bao ra, Giang mẫu lấy ra từ bên trong bốn xấp tiền mặt, ba xấp trong đó có cả giấy niêm phong một vạn tệ màu trắng của ngân hàng, có điều vì là dịp mừng, nên giấy niêm phong màu trắng đã được đổi thành màu đỏ.
Còn có một xấp mỏng hơn thì được buộc bằng dây chun.
Giang phụ thấy vậy thì trợn cả mắt lên.
Giang Phong nhìn thoáng qua, nói: “Ba chồng kia thì không cần đến cũng biết là 3 vạn tệ, chồng còn lại thì nhìn độ dày có vẻ là khoảng 7,8 ngàn, dùng số cát tường thì chính là 38000 tệ.”
Giờ phút này, vẻ mặt Giang phụ và Giang mẫu đều tràn đầy chấn kinh.
Nhất là Giang phụ, trước kia ông làm lụng khổ nhọc vất vả cả năm, tính cả thu nhập từ vườn trái cây trong nhà, thu nhập cũng chỉ khoảng bốn, năm ngàn tệ.
Bây giờ, con trai nhỏ làm mai mối ở hai chỗ đã nhận được số tiền dễ dàng vượt qua con số này, khiến trong lòng ông thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không nói nên lời là tư vị gì.
Giang mẫu vì muốn có được con số chính xác mà không ngại phiền phức đếm tiền một lần, kết quả lại lần nữa bị con trai nhỏ đoán trúng, đúng là 38000 tệ.
Đếm rõ ràng số tiền xong, Giang mẫu lại hỏi: “Tiểu Phong, giá trị của chỗ quà tặng kia con có ước lượng được không?”
Giang Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đánh giá đại khái một chút, đáng tiền nhất hẳn là hai bình Mao Đài kia, con nhớ hình như là khoảng hơn ba ngàn một bình, những quà tặng khác cộng lại hẳn là cũng bằng khoảng một bình Mao Đài, giá trị tổng thể khoảng gần một vạn.”
Giang phụ và Giang mẫu nghe vậy lại bị chấn kinh, đây đúng là ra tay hào phóng mà!
Giang mẫu không nhịn được tính toán một hồi: “Lúc trước khi Lý gia tới cửa mời môi, giá trị hồng bao và quà tặng cũng chừng một ngàn, sau này ra mắt, gặp gia đình hai bên, con lại thu được hồng bao hai ngàn, hôm qua khi đi tham gia hôn lễ người ta, không chỉ trả lại hồng bao của con mà còn đưa thêm tám trăm tệ, tất cả chỗ này cộng lại đã ba ngàn tám. Ba ngàn tám thêm hôm nay nữa, tổng thể chẳng phải là đã hơn năm vạn, tới hơn 51000 tệ rồi sao?”
Tính tới đây, Giang mẫu và Giang phụ không khỏi hai mặt nhìn nhau, hai người hôm nay thật sự đã được mở rộng tầm mắt rồi.
------
Dịch: MBMH Translate