Chương 3: Giang Đại Sư

Chu Lượng trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Cảm ơn đã chỉ điểm, tôi biết rõ nên làm như thế nào, danh thϊếp của anh tôi cũng sẽ giữ gìn thật kỹ, sau này nếu như tôi vẫn còn suy nghĩ kết hôn thì sẽ mời người anh em tới làm bà mối.”

Giang Phong gật đầu, nói: “Hoan nghênh gọi điện tới, vẫn là câu nói vừa rồi kia, chỉ cần mời tôi làm bà mối, tôi sẽ cam đoan có thể tìm được người làm bạn cùng mọi người tới bạch đầu giai lão.”

Ba ví dụ sống sờ sờ liên tiếp có thể đủ để chứng minh Giang Phong thật sự là người có bản lĩnh.

Bởi vậy, lời nói của hắn vừa dứt, những người đã kết hôn ở trên xe đều không kịp chờ mà gọi Giang Phong xem hộ hôn nhân của mình như thế nào.

“Chàng trai trẻ, mau tới giúp ta xem xem, hôn nhân của ta rốt cuộc có phải là thất bại hay không?”

“Chàng trai trẻ, ngươi cũng giúp ta xem một lần, nếu như có thể cho một chút kiến nghị thì càng tốt!”

“Người anh em, giúp tôi suy tính chút đi, nếu như nói chuẩn được, tôi sẽ lập tức quảng cáo trong vòng bạn bè giúp chú, để người thân bạn bè của tôi tìm tới chú làm mai mối.”

“...”

Hơn nửa giờ sau đó, Giang Phong đi ‘xem tướng’ cho từng người đã kết hôn ở trên xe, mỗi một lần đều có thể nói ra chuẩn xác hiện trạng hôn nhân của bọn họ, khiến một đám hành khách trên xe kinh thán không thôi.

Vốn dĩ mọi người không quá quan tâm tới danh thϊếp mà Giang Phong phát ra, dù sao thì ở thời đại này, danh thϊếp là thứ quá thường gặp, nói đi ra ngoài dạo một vòng trong phố là có thể thu được mấy tấm danh thϊếp cũng không phải là khoa trương.

Nhưng sau khi Giang Phong hiển lộ thủ đoạn ‘xem tướng’ phi thường của hắn, bất kể là người đã kết hôn hay người chưa lập gia đình đều trân trọng cất kỹ danh thϊếp của hắn, cũng thêm wechat của Giang Phong tại chỗ.

Về phần nhờ Giang Phong làm bà mối, tất cả mọi người không có ai nhắc tới tại chỗ.

Không phải vì bọn họ vẫn không tin vào năng lực làm mai mối của Giang Phong, mà là phong tục tập quán của bọn họ ở bên này là mời bà mối đồng nghĩa với việc sẽ phải chuẩn bị tốt đủ loại hồng bao quà tặng, sau đó tự mình đến nhà bà mối để mời người ta tới.

Đây cũng coi như chút phí trả trước cho bà mối, bất kể hôn sự này cuối cùng có thành hay không, thì cũng không đến nỗi bà mối người ta mất toi công chạy đôn đáo bận rộn khắp nơi.



Mà một khi thành, vậy phải chuẩn bị quà đáp lễ, hồng bao cần thận theo số lượng hai bên đã ước định trước đó tới đáp tạ bà mối...

Ba giờ chiều, xe khách dừng lại ở cửa thôn Long Sơn trấn Thanh Hà.

Giang Phong trước khi xuống xe còn chắp tay với những hành khách trên xe, khẽ cười, nói: “Các vị cô dì chú bác anh chị em ở đây, bây giờ tôi phải xuống xe rồi, sau này nếu cần hãy liên hệ qua điện thoại hoặc wechat, gặp lại mọi người sau!”

“Giang đại sư, hẹn gặp lại!”

“Giang đại sư, tôi nhất định sẽ nhanh chóng liên hệ với cậu!”

“Giang đại sư, trước tôi điện lại với đứa con nhà tôi đã, sau đó sẽ điện lại cho cậu.”

“...”

Nhìn xe khách tiếp tục đi về phía thị trấn tiếp theo, trong mắt Giang Phong tràn đầy vẻ chờ mong.

Hắn có thể tạo dựng được danh tiếng bà mối của mình hay không, đều dựa cả vào những hành khách trên chuyến xe này!

Giang Phong sinh ra trong một gia đình nông thôn bình thường, hắn là đứa nhỏ nhất trong nhà, bên trên còn có một người chị lớn hơn hắn 2 tuổi là Giang Tuyết, và một anh trai hơn hắn 4 tuổi là Giang Phi.

Chị gái sau khi tốt nghiệp đại học đã tìm được công việc ở ngay Giang Thành, đãi ngộ mặc dù không cao lắm, một tháng chỉ có hơn năm ngàn tệ, nhưng được cái công việc nhẹ nhàng, không có áp lực quá lớn.

Anh trai sau khi tốt nghiệp trung học liền tới Quảng Đông bên kia làm công, đến tận năm nay, khi khu công nghiệp lớn được đầu tư ở thôn bọn họ bắt đầu tuyển công nhân, anh trai mới nghỉ việc bên kia, trở về ứng tuyển ở đó, hiện tại đang công tác ở khu công nghiệp ngay trước cửa nhà.

Tiền công còn tốt hơn so với chị gái, đại khái khoảng sáu, bảy ngàn một tháng, cộng thêm ăn ở đều ở nhà, chi tiêu cực ít, còn tốt hơn nhiều so với lúc làm công ở Quảng Đông bên kia.

Còn cha mẹ hắn thì đều là nông dân chính gốc, không có gì đáng nói.



Đều nói Hoàng Đế yêu con trưởng, dân chúng yêu con út, làm con út trong nhà, Giang Phong từ nhỏ tới lớn đều được bao bọc trong lòng bàn tay cha mẹ, bây giờ tốt nghiệp trở về, Giang mẫu vui vẻ liền làm cả một bàn thức ăn ngon cho con trai nhỏ nhà mình mời khách.

Lúc ăn cơm, Giang mẫu vẫn liên tục gắp đồ ăn cho Giang Phong.

“Tiểu Phong, đây là cánh gà con thích ăn này!”

“Tiểu Phong, đây là chân gà con thích ăn này.”

“Tiểu Phong, đây là lườn gà con thích ăn này.”

“Tiểu Phong...”

Giang Phong ăn hết miếng thịt gà này tới miếng thịt gà khác, đây là gà nhà mình nuôi, đều là nuôi bằng bắp ngô thóc các loại, mà còn là nuôi thả, chất thịt thật sự không thể so sánh với những con gà bán ở bên ngoài được, đưa vào trong miệng đã ngập tràn mùi thơm!

Mắt thấy thịt gà trong bát ăn mãi không hết, Giang Phong vừa gặm chân gà, vừa nói: “Mẹ, mẹ cũng mau ăn chút đi, con lại không phải khách, đừng cứ gắp cho con thế, con muốn ăn gì con sẽ tự gắp.”

Giang mẫu nói: “Vậy ăn nhiều một chút, con tự nhìn mình xem, gầy thành như vậy rồi!”

Giang Phong dở khóc dở cười gật đầu, nói:

“Biết rồi, mẹ nhanh ăn đi, nói thêm lúc nữa thì đồ ăn cũng nguội cả rồi!”

Giang mẫu lúc này mới hài lòng, bắt đầu ăn cơm.

------

Dịch: MBMH Translate