Chương 28: Khách Hàng Thứ Hai (2)

Sau khi đôi bên nói chuyện hơn mười phút, thì Chu Lỵ mới nói:

"Tình huống của em trai nhà tôi đại khái là như thế, chuyện sau đó làm phiền Giang đại sư rồi!"

"Chị Lỵ khách sáo quá, đây là bổn phận của tôi."

Giang Phong về phía Chu Lượng, hắn dùng vẻ mặt vô cùng tự tin, nói:

"Anh Lượng, tôi đã hiểu rõ tình huống của anh rồi, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho anh ra mắt với người phù hợp."

Chu Lượng liên tục gật đầu, nói:

"Được, vậy tôi sẽ chờ chờ tin tức tốt từ Giang đại sư."

Chu Lỵ lập tức thức thời nói:

"Giang đại sư, vậy thì chị em chúng tôi xin phép đi trước!"

Giang Phong khách khí giữ lại vài câu, mẹ Giang thấy thế cũng tỏ vẻ là mình đang nấu cơm.

Nhưng mà, chị em Chu gia đều không có ý muốn ở lại ăn cơm, cho nên từ chối, nói rằng mình còn có việc phải làm, sau đó lên xe trong ánh nhìn của mẹ con Giang Phong.

Phụ nữ đều có tính nhiều chuyện, mẹ Giang cũng không ngoại lệ, bà vừa thấy chị em Chu gia rời đi liền mở bao lì xì được con trai út đặt trên bàn ra, bà nhìn thấy trong bao lì xì có tới khoảng sáu tờ thì lập tức sợ hãi, nói:

"Tiểu Phong, khách hàng của con, người sau còn hào phóng hơn cả người trước. Trước đó, khi Lý gia tới đây để mời con làm mai mối, cho bao lì xì 800 tệ, còn có hai gói thuốc và trái cây, tổng giá trị vượt qua 1000 tệ, ra tay có thể nói là rất hào phóng rồi.

Không ngờ rằng, chị em Chu gia ra tay còn hào phóng hơn, lì xì 600 tệ, một gạt tàn Đại Long 500 tệ, còn có một túi trái cây lớn kia nữa, tổng giá trị đã đạt tới con số 1100 tệ rồi."

Giang Phong cười nói:

"Mẹ, người ta tin tưởng năng lực làm mai mối của con trai mẹ, cho nên mới gửi tặng bao lì xì lớn tới như thế, bà mối bình thường sẽ không có được đãi ngộ như thế đâu."



Mẹ Giang mừng rỡ, nói:

"Cũng đúng, vẫn là con trai của mẹ lợi hại!"

Đến trước cửa hợp tác xã tín dụng nông thôn, tâm thức Giang Phong khẽ động, một cảnh tượng hư ảo xuất hiện trước mặt hắn, hắn nhập tên cùng số chứng minh nhân dân của khách hàng Chu Lượng, sau đó tìm kiếm mục xứng đôi hôn nhân.

Ngay lập tức, từ chỗ Giang Phong đứng, một luồng sóng vô hình toả ra, trong phạm vi mười dặm từng ảnh chân dung nhanh chóng hiện lên, cuối cùng thành công chốt được một mục tiêu.

[Họ tên] Đặng Văn Đình

[Tuổi] 27

[Bối cảnh gia đình] …

[Tính cách, sở thích] …

[Trải nghiệm yêu đương] …

[Điểm xứng đôi] 72

Nhìn thấy điểm xứng đôi, Giang Phong liền lắc đầu.

Tuy điểm xứng đôi này không thấp, nếu tác hợp hai người lại với nhau cũng xem là mối nhân duyên không tệ rồi, nhưng Giang Phong vẫn chưa thấy hài lòng.

Thế là Giang Phong nhanh chóng lái xe điện sang trấn Thanh Sơn kế bên, đây cũng là nơi Chu Lượng sinh sống.

Để tránh bỏ sót đối tượng, Giang Phong cũng dừng lại nửa đường như lần trước, sau đó đỗ xe rồi tìm kiếm một lượt, điểm xứng đôi quanh đây còn thấp hơn lần trước.

Đến trấn Thanh Hà lại tiếp tục tìm kiếm, lần này điểm xứng đôi cao hơn một chút, đạt được 73 điểm, nhưng số điểm này vẫn chưa đạt yêu cầu của Giang Phong, chỉ có thể quay xe chạy đến trấn Đàm Giang.



Dọc đường tìm kiếm một lần, đến trần Đàm Giang lại tìm lần nữa nhưng điểm xứng đôi cao nhất cũng chỉ có sáu mươi tám, thấp hơn so với lần tìm kiếm trước đó. Chuyện này khiến Giang Phong không khỏi chau mày.

Giang Phong định đến trấn tiếp theo, xe điện chạy liên tục qua hai trấn, tuy hai trấn sát bên nhau nhưng xe không còn nhiều điện dự trữ nữa, chỉ đành quay về nhà trước thôi.

Hai ngày sau đó, Giang Phong vất vả chạy hết năm trấn, cuối cùng cũng tìm được cô gái đạt 80 xứng đôi với Chu Lượng.

Cô gái này tên Đinh Nhã Bình, năm nay ba mươi tuổi, người thôn Đường Giác, trấn Mậu Lâm.

Sau khi tìm được người thích hợp, người có kinh nghiệm như Giang Phong đương nhiên sẽ không chần chừ. Hắn mua một giỏ trái cây trên phố, sau đó lái xe đến Đinh gia thôn Đường Giác.



Thôn Đường Giác.

Đinh gia mới thoát khỏi hộ nghèo hai năm trước.

Dưới cây vải với bộ rễ phát triển, tay trái Đinh Khánh Sinh cầm bình hookah (*) , tay phải thành thục nhét sợi thuốc lá vào miệng bình, sau đó châm lửa phì phò hút thuốc.

(*) Bình hookah: loại thiết bị hút thuốc hay dùng ở Ả Rập.

Lúc hút thuốc, nhìn thấy con gái Đinh Nhã Bình đang múc gạo nấu cơm, Đinh Khánh Sinh chỉ biết khẽ thở dài.

Đinh Khánh Sinh đã mồ côi ba từ nhỏ (trong thời kỳ đặc biệt của thế kỷ trước, ba ông ấy đã gia nhập vào hàng ngũ trí thức, giống như mấy bộ phim gây ức chế trên tivi, lúc đó ông ấy rất hận ba mình vì để quay lại thành phố mà bỏ rơi mẹ con ông), năm ông lên sáu mẹ ông cũng nhắm mắt xuôi tay.

Tuy ông bà ngoại đối xử rất tốt với ông, nhưng hai cụ già sức ốm yếu, lúc ông mười tuổi cũng lần lượt dắt tay nhau về trời. Nếu không phải Đinh Khánh Sinh còn có một người cậu thì đến cả ông cũng không biết mình có sống đến lúc lớn được không nữa.

Sau khi trải qua bao nhiêu đắng cay, Đinh Khánh Sinh cũng trưởng thành, đồng thời nhờ cậu giúp đỡ mà ông cưới được một cô vợ. Ông tưởng đời này của mình khổ tận cam lai, từ nay có thể an yên mà sống.

------

Dịch: MBMH Translate