Chương 18: Chị Em (2)

Giang Phong nhếch miệng nói:

"Chị, chị quá xem nhẹ em rồi đó, tại sao em không thể làm bà mối cơ chứ?"

Giang Tuyết nói:

"Tiểu Phong, người làm bà mối hầu như đều là người lớn tuổi và đã kết hôn. Em còn quá trẻ, ngay cả bạn gái còn chẳng có, ai sẽ mời em làm bà mối cơ chứ?"

Giang Phong cười nói:

"Chị, tư tưởng của chị quá tụt hậu rồi, ai quy định bà mối phải là người lớn tuổi và đã kết hôn chứ? Không gạt chị, em vừa mới trở về liền có người mời em làm bà mối, bao lì xì mà em nhận được là 1.800 tệ đó. Ngày mai em sẽ sắp xếp cho nhà gái tới "xem nhà" nhà trai, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì em sẽ lại được nhận lì xì nữa đó."

Giang Tuyết hoàn toàn không thể nào tin được, nói:

"Tiểu Phong, em đừng có mà gạt chị, chuyện này hoàn toàn không khoa học, em vừa mới tốt nghiệp trở về thôi, sao lại có người mời em làm bà mối được?"

Giang Phong cười to, nói:

"Chị, kẻ sĩ không gặp ba ngày phải lau mắt mà nhìn. Em của chị quyết định làm việc này đương nhiên là có thực lực rồi. Chị cứ đợi mà xem đi, khách hàng đầu tiên của em có lẽ sắp có thể đi vào cung điện hôn nhân rồi."

Giang Tuyết đã bị tin tức bất ngờ này làm cho chấn động tới nói không thành lời rồi. Nếu như nói không tin, thì sự thật dường như đã được bày ra trước mặt, nhưng nếu nói tin thì lại cảm thấy việc này thật sự không hợp với lẽ thường.

Giang Phong nhìn chị mình như thế liền cười ha ha, nói:

"Chị, chị nhìn biểu cảm hiện tại của mình đi, chẳng khác nào bộ dạng khi gặp phải quỷ cả. Em của chị chỉ là làm bà mối mà thôi, có gì phải ngạc nhiên tới thế cơ chứ?"

Giang Tuyết ban cho hắn một cái liếc mắt, nói:

"Em nói chuyện nghe thật là nhẹ nhàng, nếu như đổi ngược lại, chị nói chị làm bà mối, thì em có cảm thấy khó tin hay không hả?"



Giang Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:

"Chị nói cũng có lý. Nếu như đổi lại người làm bà mối là chị, thì em cũng sẽ rất kinh ngạc, Có điều, dù nói gì đi chăng nữa, hiện tại em chị cũng đã là một bà mối rồi. Hiện tại, chị nhớ là đừng có yêu đương đó, đợi em tìm được người thích hợp với chị, sau đó sẽ giới thiệu cho hai người quen nhau."

Giang Tuyết dở khóc dở cười, nói:

"Chị muốn tìm bạn trai mà còn cần em phải giới thiệu sao?"

Giang Phong dùng vẻ mặt chân thành nói:

"Chị, em nói thật, em chỉ cần liếc mắt một cái thôi là có thể biết được khi ở bên nhau hai người có hạnh phúc hay không, đây là thiên phú dị bẩm của em, đồng thời cũng là nguyên nhân thật sự khiến em lựa chọn làm nghề bà mối."

Giang Tuyết bán tín bán nghi hỏi:

"Tại sao chị chưa từng nghe em nói về loại thiên phú này?"

Giang Phong nói:

"Haizz, chị không cần xoắn xuýt về những điều râu ria này. Tóm lại một điều là, chuyện hôn nhân đại sự của chị cứ yên tâm giao cho em là được rồi, em nhất định sẽ tìm cho chị một lang quân ưu tú như ý của chị."

Giang Tuyết nói:

"Nếu như em thật sự có bản lĩnh này, thì tìm cho chúng ta một người chị dâu trước rồi nói sau!"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Đương nhiên. Em đang tìm chị dâu tương lai đây, nhưng mà vẫn chưa tìm được người thích hợp để làm chị dâu của chúng ta ở mấy trấn xung quanh đây. Sau khi em nhận được tiền bà mối của khách hàng đầu tiên, em định sẽ đi lên huyện và những thôn trấn của những huyện lân cận xem thử, tìm thử xem có đối tượng nào phù hợp với anh cả không."



Giang Tuyết kinh ngạc hỏi:

"Em nói thật đấy à?"

Giang Phong cười nói:

"Chị nghĩ em đang giỡn à? Sau khi an bài xong chuyện chung thân đại sự của đại ca, chị sẽ không còn hoài nghi về thực lực làm mai mối của em trai chị nữa đâu!"

Giang Tuyết nói:

"Được thôi, vậy chị sẽ rửa mắt mong chờ."

Ban đêm.

Giang Phong nằm ở trên giường, mở app Khởi Điểm, đọc hết mười mấy quyển sách mà hắn đang theo dõi, sau đó mở bảng xếp hạng lên, định tìm thử xem có quyển sách nào hợp ý mình không.

Kết quả tìm hơn mười phút đồng hồ cũng chẳng tìm được một quyển sách nào ưng ý cả, hắn không khỏi thở dài.

Mẹ nó, lại đói sách nữa rồi!

Giang Phong bắt đầu đọc tiểu thuyết từ năm lớp 6 tiểu học, đến nay cũng đã có hơn mười năm kinh nghiệm đọc sách rồi. Hắn không chỉ đọc đi đọc lại những tác phẩm võ hiệp kinh điển, mà còn đọc qua rất nhiều tiểu thuyết mạng.

Đương nhiên, cũng không thể nói là hắn đã đọc hết cả biển tiểu thuyết mạng được, chỉ là hắn đã đọc gần hết những quyển tiểu thuyết mạng mà hắn cảm thấy hứng thú rồi thôi.

Cùng một quyển tiểu thuyết, có độc giả thì cảm thấy thích tới mức không thể buông tay, cảm thấy nó là một tác phẩm kinh điển có một không hai, nhưng cũng có độc giả hoàn toàn không cảm thấy như thế, cảm thấy nó là một quyển sách rác rưởi.

------

Dịch: MBMH Translate