Tiếc là đã hai tháng trôi qua rồi, nhưng đối phương vẫn bặt vô âm tính, thậm chí anh còn không biết được tên thật của đối phương là gì.
Hơn hai tháng này, trong lòng của Tưởng Quang vô cùng rối bời, một phần là do đau khổ khi bị mất tiền, phần khác là do phải tiếp nhận lời chế giễu từ người khác.
Điều quan trọng nhất chính là anh vẫn còn nợ hơn 40.000 tệ!
Tưởng Quang vừa nghĩ tới cảnh cha mẹ mình vẫn luôn than thở, lòng liền đau như cắt.
Nói thật, trong hai tháng này, Tưởng Quang đã từng nghĩ tới việc sẽ gϊếŧ chết người phụ nữ kia.
Ngay lúc Tưởng Quang đang nhìn tường sắt, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Trong lòng anh lập tức cảm thấy lo sợ, anh sợ bạn bè mình lại gọi qua đòi nợ, nhưng khi cầm điện thoại lên, anh thấy trên màn hình hiện người gọi tới là đồn công an XX.
Tưởng Quang kinh ngạc, lập tức bắt máy, sau đó bên kia truyền tới một giọng nam, nói:
"Xin chào, tôi là người bên đồn công an XX tỉnh Quảng Tây, xin hỏi anh có phải là Tưởng Quang không?"
Tưởng Quang lót gối đầu, trả lời:
"Đúng rồi, xin hỏi có chuyện gì thế?"
"Xin hỏi anh có biết một người tên là Chu Tiểu Phỉ không?"
Tưởng Quang nghe thấy thế lập tức ngồi bật dậy, vô cùng kích động, nói:
"Biết, đương nhiên là biết rồi, cô ta có hóa thành tro tôi cũng nhận ra!"
...
Tỉnh Quảng Tây.
Hơn 11 giờ Giang Phong và Lâm Chi Đống mới đi ra khỏi đồn công an.
Trước đó, khi bọn họ muốn đi đến đồn công an, thì một nhà ba người Viên Nghị và Triệu Tĩnh cũng muốn đi theo, nhưng mà tất cả đều bị Giang Phong mỉm cười từ chối. Vì hắn "xen vào việc của người khác", mà việc ra mắt lần này đã bị đảo tung lên, cho nên hắn có hơi xấu hổ, sao có thể để bọn họ lãng phí thời gian mà đi theo hắn tới đồn công an được chứ!
"Người anh em, hôm nay may mà tôi gặp được chú, nếu không thì tôi đã bị người phụ nữ kia lừa thảm rồi!"
Lâm Chi Đống nhớ tới kết cục của vị "đồng đạo" tên Tưởng Quang kia, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Giang Phong khẽ cười, nói:
"Chuyện này cũng là vô tình, người làm bà mối như chúng tôi đều hay để ý tới chủ đề hôn nhân.
Vô tình trước đó tôi cũng tìm kiếm trên mạng mấy việc liên quan tới chuyện lừa cưới như này, trùng hợp thấy được bức hình mà vị Tưởng Quang kia đăng lên trên mạng, bởi vậy mới có thể nhận ra mấy người lừa cưới đó."
Lâm Chi Đống cảm thấy may mắn, nói:
"Mặc kệ như thế nào, tôi cũng phải cảm ơn chú.
Đúng lúc hiện tại tôi cũng độc thân, hay là chúng ta đi tìm quán đồ nướng nào đó uống vài ly đi, sẵn tiện tâm sự về chuyện làm mai mối luôn?"
Giang Phong cười, nói:
"Được!"
...
Giữa trưa ngày hôm sau.
Giang Phong nhận được cuộc gọi từ Tưởng Quang.
Trong điện thoại, Tưởng Quang không ngừng bày tỏ lòng biết ơn đối với Giang Phong, nói thẳng nếu như không có Giang Phong vạch trần thân phận lừa cưới của n Phương Phương, thì số tiền sính lễ kia có lẽ suốt mấy năm, thậm chí là cả đời anh ta đều không thể nào tìm lại được!
Sau đó, anh ta lại tỏ vẻ mình muốn mời Giang Phong ăn một bữa cơm, cảm ơn trực tiếp.
Giang Phong thấy không từ chối được, cho nên cũng đồng ý.
Sau đó, nhờ Tưởng Quang mà hắn cũng biết được rằng, không chỉ có người lừa cưới n Phương Phương, mà toàn bộ nhóm người của cô, tất cả đều bị bắt về quy án, nghênh đón bọn họ chính là chế tài pháp luật.
...
Dưới sự tác hợp của Giang Phong, tình cảm của Viên Nghị và Triệu Tĩnh phát triển cực kỳ thuận lợi.
Giang Phong thấy trung thu sắp đến, hắn phải về nhà để đi thăm thân thích chung với mẹ, cho nên hắn không định ở lại tỉnh thành lâu, sau khi mọi chuyện kết thúc, hắn liền lái xe về nhà.
Sau khi về nhà, Giang Phong lập tức gọi điện thoại cho Trương Cẩm Tùng, thông báo cho đối phương biết rằng mình đã trở về rồi!
Tiếp đó, hắn lại bàn về chuyện đi thăm người thân với mẹ.
Hắn chỉ mới đi thăm nhà bà ngoại lúc mua xe mà thôi, thân thích bên mẹ còn có nhà dì cả và dì út nữa.bởi vì khoảng thời gian này hắn quá bận với việc làm mai mối, cho nên vẫn chưa đi qua bên đó.
Bây giờ, còn vài ngày nữa là tới tết trung thu rồi, ở trong nhà hắn, bánh trung thu và các loại quà tặng khác đã chất thành một ngọn núi nhỏ luôn rồi, đặc biệt là mấy giỏ hoa quả có thời gian sử dụng ngắn hạn kia, một nhà bốn người bọn họ hoàn toàn không thể nào ăn được hết.
Bởi vậy, đây là lúc thích hợp để đi thăm thân thích!
"Mẹ, ngày mai chúng ta đi tới nhà dì cả hay là nhà dì út trước?"
Giang Phong hỏi.
Mẹ Giang trả lời:
"Đi qua nhà dì út của con trước.
Mấy ngày trước, mẹ có nói chuyện điện thoại với dì cả của con, dì ấy nói rằng trung thu này, anh họ của con sẽ dẫn bạn gái về, khi đó chúng ta hãy sang nhà dì cả."
Giang Phong gật đầu, nói:
"Được, vậy đi tới nhà dì út trước."
...
4 giờ chiều.
Trương Cẩm Tùng cầm theo số quà tặng có giá trị không nhỏ và bao lì xì tới nhà bọn họ để chào hỏi.
Sau khi đưa bao lì xì cho Giang Phong, Trương Cẩm Tùng lập tức cười ha ha, nói:
"Giang đại sư, chuyện nhà chú thì cháu rõ rồi, cũng gặp Chấn Đông nhiều lần rồi, có lẽ không cần chú phải giới thiệu nữa đâu ha?"
Giang Phong cười, nói:
"Đúng là chú Trương không cần phải giới thiệu nữa, sau khi cháu tìm ra được người phù hợp, cháu sẽ thông báo cho chú!"
Trương Cẩm Tùng gật đầu nói:
"Được, chú tin tưởng trăm phần trăm vào ánh mắt của Giang đại sư, vậy chú sẽ về chờ hồi âm!"
Giang mẫu thấy Trương Cẩm Tùng rời đi liền phấn khích đi tới kiểm kê quà tặng và bao lì xì.
Trong đó, số tiền trong bao lì xì là 1.000 tệ, quà tặng thì có giá trị khoảng 800 tệ.
Mặc dù mẹ Giang đã giúp con trai út của mình kiểm kê tiền dẫn mối rất nhiều lần rồi, nhưng mà bà vẫn không khỏi có chút ngạc nhiên, cảm thán:
"Phần tiền dẫn mối này lại sáng lập ra một kỷ lục mới, xem ra danh tiếng của bà mối Tiểu Phong càng ngày càng tốt, lòng tin của người tới mời làm mai mối cũng càng ngày càng cao, ra tay cũng cũng càng ngày càng hào phóng!"
Giang Phong nghe thấy thế liền cười, nói:
"Mẹ, chú Trương là khách hàng cũ, với lại nhà chú ấy cũng có điều kiện, còn có hạnh phúc của chị Lan làm minh chứng, cho nên chú ấy ra tay hào phóng một chút cũng là chuyện bình thường."
Mẹ Giang cười, gật đầu, nói:
"Cũng đúng!"