n Phương Phương nói báo cảnh sát cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu muốn hù dọa đối phương một chút mà thôi, ở trong loại tình huống như cô ta này, tránh cảnh sát còn không kịp chứ ai dám tự đưa mình lên cửa chứ, đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao —— đúng là tìm chết mà!
Mắt thấy người vây lại xem càng ngày càng nhiều, mà thằng nhóc không biết từ đâu chui ra này lại thật sự bắt đầu mở điện thoại báo cảnh sát, n Phương Phương hoảng hốt bỗng thông suốt đứng dậy, trầm mặt nói: “Anh Lâm, chúng ta đi thôi, đầu óc người này không bình thường, chúng ta không cần phải chấp nhặt với hắn!”
Người đàn ông đeo kính chỉ là trung thực, chứ cũng không ngốc, qua lời nhắc nhở của Giang phong, cộng với việc liên quan đến lễ hỏi trong khoảng thời gian này, trong lòng cũng đã ẩn ẩn cảm thấy có chút không bình thường!
Nếu như bây giờ n Phương Phương quả quyết lựa chọn báo cảnh sát, vậy có lẽ còn có thể loại bỏ được hoài nghi trong lòng hắn, nhưng bây giờ người ta muốn báo cảnh sát, cô ta lại trốn tránh không dám, ngược lại muốn lôi kéo hắn rời đi, vậy lại đáng để chú ý rồi.
Bởi vậy, người đàn ông đeo kính hiếm khi từ chối cô ta, lần này lại nói: “Tiểu Lệ, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, nếu em đã không phải người như hắn nói, vậy cứ báo cảnh sát để cảnh sát tới xử lý đi!”
n Phương Phương nghe vậy, sắc mặt âm trầm hỏi lại: “Lâm Chi Đống, anh cũng không tin tưởng em sao?”
Giang Phong thản nhiên nói: “Căn cứ theo quy định của điều 266 về 【 Tội lừa đảo 】 trong Luật Hình Sự nước ta, lừa gạt lượng tài sản công hoặc tư đặc biệt lớn hoặc có tình tiết đặc biệt nghiêm trọng khác, sẽ bị phạt án mười năm tù trở lên hoặc án chung thân, đồng thời phạt tiền hoặc tịch thu tài sản.
n Phương Phương, chuyện của cô tôi đã biết rất rõ ràng, thậm chí ngay cả thông tin liên lạc của những người cô đã từng lừa tiền kia tôi cũng có, tôi khuyên cô vẫn nên giải thích trung thực đi thì hơn, sau đó trả lại số tiền mà cô đã từng lừa được trước đây cho từng người một, nếu không đừng trách tôi không cho cô cơ hội hối lỗi sửa sai!”
Thật ra, theo suy nghĩ của Giang Phong, loại người giống như n Phương Phương này đương nhiên là nên giao nộp cho đồn cảnh sát, tống cô ta vào ngục giam, để cô ta nhận báo ứng vốn có.
Tuy nhiên, nhưng thông tin hắn biết về n Phương Phương ở chỗ này rất khó giải thích, bởi vậy mới quyết định cho cô ta một cơ hội hối lỗi sửa sai, còn có nắm bắt được hay không thì phải xem cô ta lựa chọn như thế nào.
Lúc này, người tới vây xem đều đã nghe rõ ràng mọi chuyện, cả đám bắt đầu xì xào bàn tán:
“Dáng dấp xinh đẹp như vậy, không nghĩ rằng thế mà lại là loại người này!”
“Thật không có tự trọng, thật đúng là uổng phí dáng người tướng mạo mà.”
“Đúng vậy đấy, lớn lên nhìn rất được, muốn gả vào nhà tốt cũng không khó, tại sao phải làm ra chuyện thất đức này chứ?”
“...”
Giữa tiếng bàn luận của mọi người, mặt n Phương Phương lúc trắng lúc xanh, trong lòng càng trở nên rối loạn hơn.
Cô ta rất muốn đánh chết cũng không thừa nhận, nhưng thằng nhóc không biết từ đâu xuất hiện này thật sự đáng sợ, chỉ nói ngắn ngủi vài câu đã để lộ ra một lượng lớn thông tin rồi, cô ta cũng không nghĩ ra hắn biết được những tin tức này ở đâu.
Nếu như thật sự đánh chết không nhận, vậy một khi đối phương báo cảnh sát, để cảnh sát tới tra, thì hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nếu như cứ như vậy thừa nhận, vậy thì chỗ tiền tài cô ta lừa gạt mấy năm nay đều phải trả lại toàn bộ, thế thì cô ta sẽ táng gia bại sản, một cọng lông cũng không còn!
10 giờ rưỡi tối.
Ở trong cái lán nào đó ở Hành Châu, tỉnh Hồ Nam.
Tưởng Quang mệt mỏi nằm trên giường sắt, hai mắt vô thần nhìn tường sắt, nhớ tới trải nghiệm của bản thân vào ba tháng trước, cho tới tận bây giờ, anh vẫn khó mà chấp nhận được việc đó.
Ba tháng trước, nhờ người khác giới thiệu mà anh quen biết được một cô gái trẻ trung, xinh đẹp.
Với điều kiện của anh và gia đình anh, thì vốn dĩ không dám hy vọng xa vời về việc sẽ phát sinh ra chút gì đó với một mỹ nữ như thế. Nhưng mà, việc làm Tưởng Quang cảm thấy ngoài ý muốn chính là mỹ nữ trẻ tuổi ấy lại cho rằng anh là một người thành thật, đáng tin, là một người nam nhân xứng đáng để cho cô phó thác chung thân.
Thế là Tưởng Quang mơ mơ hồ hồ rơi vào bể tình mà người ta tỉ mỉ dệt ra!
Ở chung chưa tới nửa tháng, hai người đã phát triển tới mức bàn về chuyện cưới gả.
Kết quả, khi nói tới lễ hỏi, cha mẹ của đối phương mở miệng một cái liền yêu cầu phải có 180.000 tệ mới có thể lấy được con gái của bọn họ.
Mà số tiền này còn chưa bao gồm quà tam kim, tiền sính lễ khiến cho tâm của Tưởng Quang lạnh thấu!
Thủ đoạn của cô gái kia cũng rất lợi hại, vừa nhẹ nhàng tấn công, vừa đưa 30.000 tệ tiền riêng của mình cho Tưởng Quang, bảo anh dùng nó để mua quà tam kim.
Lúc đó, Tưởng Quang hoàn toàn đắm chìm trong sự dịu dàng đó, mặc dù biết rõ gia đình mình không thể nào có được số tiền sính lễ như vậy, nhưng mà anh vẫn cắn răng hỏi mượn cha mẹ và bạn bè, cuối cùng cũng gom góp đủ tiền sính lễ.
Thực ra, khi đó có không ít bạn bè khuyên Tưởng Quang, bảo anh lượng sức mà làm, nhưng khi đó trong đầu anh chỉ nghĩ tới việc ôm mỹ nhân về nhà, hoàn toàn không quan tâm tới lời khuyên nhủ của bạn bè.
Kết quả, sau khi anh vui mừng hớn hở đưa số tiền mà mình vất vả gom góp được cho cha mẹ nhà gái, thì cô gái luôn dịu dàng quan tâm anh kia đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất vô tung vô ảnh.
Ngay lúc đó, đầu óc của Tưởng Quang giống như bị tạt một gáo nước lạnh.
Anh biết mình bị lừa!
Tưởng Quang lập tức báo cảnh sát.