- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
- Chương 92: Nhãn Duyên
Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 92: Nhãn Duyên
Trên con đường ở một tiểu khu tại làng Tây.
Triệu Tĩnh ăn bữa tối xong liền về nhà gội đầu tắm rửa, sấy khô tóc xong lại dùng máy uốn tạo kiểu, sau đó trang điểm và phối đồ, quần áo, giày dép, túi xách, cuối cùng xịt một lớp nước hoa nhàn nhạt.
Thực hiện xong xuôi mọi việc thì đã hơn chín giờ tối!
Soi gương một chút, thấy người trong gương đã không còn vẻ chán chường mệt mỏi, tinh thần đã trở về trạng thái như trước, Triệu Tĩnh không khỏi hài lòng gật nhẹ đầu, không uổng công cô tiêu tốn hai ba tiếng để trang điểm ăn mặc.
Sau đó, Triệu Tĩnh mang theo tinh thần bừng bừng hứng khởi đi ra ngoài, tới quán đồ nướng quen thuộc của mình.
Nửa giờ sau.
Lúc này, khách trong quán đã khá đông, Triệu Tĩnh lại nhìn thấy bà mối trẻ đẹp Giang Phong.
“Giang đại bà mối, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Triệu Tĩnh mỉm cười chào hỏi.
“Đúng vậy, chị Tĩnh, lại gặp mặt rồi!”
Giang Phong một bên đánh giá cô, một bên khen ngợi: “So với lần trước gặp mặt thì như biến thành người khác rồi vậy, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần!”
Nụ cười trên mặt Triệu Tĩnh càng sâu hơn, nói: “Cậu thật không hổ là bà mối mà, nói chuyện êm tai như vậy!”
Giang Phong cười nói: “Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!”
Triệu Tĩnh nghe thế càng thêm vui vẻ: “Đa tạ đã khích lệ, tiệm đồ nướng này ăn cũng không tệ lắm, cậu xem xem thích ăn cái gì?”
Giang Phong vội vàng khua tay, nói: “Đêm nay tôi cũng vừa được một vị khách khác mời ăn lẩu, ăn tới tận bảy tám giờ mới tan, bây giờ vẫn còn căng bụng đây, chị cứ chọn đồ đi, tôi ngồi nhâm nhi cùng một chút là được!”
“Xem ra Giang đại bà mối công việc cũng rất bận rộn nhỉ!” Triệu Tĩnh cảm khái một câu, tùy ý chọn vài món mình thích ăn bình thường, sau đó mới dẫn lời vào chủ đề chính tối nay, nói:
“Giang đại bà mối, trước cậu nói với tôi đã tìm được đối tượng thích hợp cho tôi, không biết đối tượng này tên là gì? Là người nơi nào? Bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì?”
Giang Phong cũng không úp úp mở mở, trực tiếp nói: “Anh ấy tên là Viên Nghị, là người gốc ở đây, có điều nhà bọn họ khá xa đây, ở tận rìa phía tây bên kia, năm nay 29 tuổi, chiều cao 1m73, hiện tại đang làm đầu bếp trong quán món cay Tứ Xuyên nhà tự mở. Dáng dấp cũng không tệ lắm, gia cảnh cũng tốt, hơn nữa, cho tới giờ chưa từng nói chuyện yêu đương, vẫn còn là một xử nam chính cống, có thể nói là một đối tượng chất lượng cực kỳ tốt!”
Triệu Tĩnh đoạn trước nghe còn gật đầu liên tục, đến lúc nghe tới câu cuối cùng thì không khỏi đỏ mặt, hỏi: “Thời đại này, đã 29 tuổi rồi mà chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ sao?”
Giang Phong nói: “Điểm này thì không thể không đề cập tới một khuyết điểm của anh ấy, bởi vì hồi còn bé bị một cô bé hung hãn nhà hàng xóm hành hung, đánh một trận, đánh ra bóng ma tâm lý luôn. Dẫn đến sau này anh ấy vẫn luôn sợ tiếp xúc với con gái, chỉ cần có con gái trước mặt sẽ bắt đầu sợ hãi lo lắng, đây chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao anh ấy nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng nói chuyện yêu đương.”
Triệu Tĩnh kinh ngạc hỏi lại: “Nói cách khác, hắn có bệnh tâm lý?”
Giang Phong gật đầu nói: “Không sai, có điều bệnh tâm lý này của anh ấy cũng không nghiêm trọng, chỉ là lúc tiếp xúc với phụ nữ xa lạ, anh ấy có thể sẽ lo lắng tới mức không nói ra lời.”
Triệu Tĩnh cau mày nói: “Giang đại bà mối, tình huống như hắn còn xem mắt với tôi thế nào được? Nếu như thấy tôi lại lo lắng tới mức không nói ra lời, vậy không phải sẽ khiến tất cả mọi người cùng xấu hổ hay sao?”
Giang Phong đáp: “Tình huống này tôi cũng đã cân nhắc qua rồi, trước để tôi cho chị xem ảnh chụp của anh ấy một chút đi, nếu như hai người có nhãn duyên, vậy một chút bệnh tâm lý kia cũng không khó khắc phục.”
Trong lúc nói chuyện, Giang Phong lấy điện thoại ra, nhanh chóng tìm ảnh của Viên Nghị, mở ra rồi đưa tới trước mặt Triệu Tĩnh.
Triệu Tĩnh nhận lấy điện thoại xem, bỗng có một loại cảm giác thân thiết vô hình tràn dưới đáy lòng, loại cảm giác này không tả rõ được, thật giống như cô đã từng quen biết người đàn ông trong ảnh này rồi vậy.
Giang Phong không cần nhìn vẻ mặt cũng biết Viên Nghị chắc chắn là phù hợp với thẩm mỹ quan của cô.
Dù sao thì giá trị xứng đôi tối đa của hai người cũng lên tới 83 điểm, mà ngay cả giá trị xứng đôi trước mắt cũng cao tới 73 điểm, nếu như thẩm mỹ quan không phù hợp thì giá trị xứng đôi chắc chắn không thể nào cao như vậy.
Triệu Tĩnh nhìn gần nửa phút, sau đó mới trả lại điện thoại cho Giang Phong, nói: “Giang đại bà mối, ánh mắt nhìn người của cậu thật đúng là cấp đại sư, tôi thừa nhận tôi có chút bị mê hoặc bởi tấm ảnh chụp này đấy!”
Giang Phong cười nói: “chị Tĩnh, tôi lúc giữa trưa cũng đã đưa hình của chị cho anh Nghị và mẹ anh ấy xem rồi, hai mẹ con bọn họ đều có ấn tượng cực kỳ tốt với chị. Bây giờ ấn tượng của chị Tĩnh với anh Nghị cũng không tệ, vậy chứng minh hai người đúng là có nhãn duyên, nếu không thì hai người cứ gặp mặt một lần, không sợ sau này sẽ tiếc nuối đấy!”
Triệu Tĩnh nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy Giang Phong nói rất có lý, liền gật đầu, nói: “Được thôi, vậy liền gặp mặt một lần!”
Giang Phong tiếp tục nói: “Tôi vẫn luôn tin rằng sức mạnh của tình yêu là vĩ đại, nếu như hai người thật sự có duyên phận trở thành vợ chồng, nói không chừng lúc gặp mặt, bệnh tâm lý kia của anh Nghị cũng không thuốc mà khỏi luôn!”
Triệu Tĩnh: “...”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
- Chương 92: Nhãn Duyên