Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 91: Bạch Phú Mỹ Bên Trong Khác Loại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Giang Phong rời khỏi quán món cay Tứ Xuyên thì đã là ba giờ chiều rồi.

Lúc này tiểu tỷ tỷ Triệu Tĩnh hẳn là đang làm việc, cho nên Giang Phong không lập tức liên hệ với cô, mà gọi một cuộc điện thoại cho vị khách Hồ Văn Hoa.

Điện thoại kết nối, tiếng cười của Hồ Văn Hoa lập tức vang lên: “Giang đại bà mối, tôi đang định gọi cho cậu đây, không nghĩ tới cậu lại gọi tới trước rồi!”

Giang Phong trong lòng hơi động, cười nói: “Xem ra tôi phải chúc mừng anh một tiếng, có phải là đã định ngày kết hôn với chị Đình rồi không?”

Trong giọng nói Hồ Văn Hoa ngập tràn sự vui vẻ: “Một câu đã nói trúng, không hổ là bà mối, tôi và Vũ Đình quả thật đã định ngày kết hôn, mặc dù không muốn theo gió, nhưng chọn tới chọn lui vẫn cảm thấy ngày lễ quốc khánh là phù hợp nhất, cho nên đã quyết định bày rượu vào ngày lễ quốc khánh rồi!

Đương nhiên, rượu hôm quốc khánh này chủ yếu là để mời tiệc chiêu đãi bạn bè hai bên thôi, trước hôm đó tôi sẽ tổ chức hai buổi mời rượu họ hàng thân thích hai bên ở quê mình và quê Vũ Đình.

Tôi vừa định gọi điện thoại cho cậu chính là để mời bà mối cậu ngày quốc khánh tới chỗ chúng tôi uống rượu mừng.”

Giang Phong nghe vậy không khỏi cười khổ, nói: “Hoa Đại, không nói gạt anh, thiệp mời ngày quốc khánh tôi đã thu được mấy tấm rồi, tất cả đều là do khách của tôi gửi tới. Hôm quốc khánh đó kể cả tôi có thuật phân thân thì cũng không thể tham gia được nhiều tiệu rượu như vậy, cho nên tôi cũng chỉ có thể nói với anh lời xin lỗi mà thôi!”

Hồ Văn Hoa thở dài: “Ai, thật đúng là có chút tiếc nuối, trước đó lúc tôi với Vũ Đình thương lượng ngày kết hôn cũng đã đoán được bà mối cậu vào ngày lễ quốc khánh sẽ bề bộn nhiều việc, sợ rằng không bỏ được chút thời gian ra tới dự hôn lễ của chúng tôi, không nghĩ tới tôi lại thật sự đoán trúng rồi!”

Giang Phong cười cười, nói: “Như vậy đi, để đền bù tiếc nuối cho anh, đêm nay tôi mời hai vợ chồng anh tới ăn cơm, coi như tôi chúc sớm đại hỷ của hai người!”

Hồ Văn Hoa kinh hỉ nói: “Giang đại bà mối, cậu bây giờ đang ở tỉnh thành sao?”

Giang Phong ừ một tiếng, nói: “Không sai, đoạn thời gian trước tôi nhận một vị khách ở tỉnh thành, chỉ là trước đó vẫn bận bịu ở quê một thời gian, tận tới hôm qua mới xử lý xong chuyện ở quê, cho nên hôm nay liền lên tỉnh thành.”

Hồ Văn Hoa vui vẻ nói: “Vậy thì thật quá tốt rồi, có điều nào có đạo lý để bà mối mời khách ăn cơm, đêm nay nhất định phải để tôi và Vũ Đình làm chủ, tôi sẽ lập tức báo với Vũ Đình, cô ấy biết cậu đến chắc chắn sẽ vui vẻ, chờ tôi với cô ấy đặt xong chỗ thì sẽ gọi điện lại cho cậu.”

Giang Phong nghe vậy cũng không tranh với hắn chuyện mời khách, liền cười đáp ứng, hai người lại rảnh rỗi huyên thuyên vài câu, sau đó liền cúp điện thoại,

Thời gian cơm tối đã có lịch hẹn, vậy tiểu tỷ tỷ Triệu Tĩnh chỉ có thể hẹn vào buổi đêm mà thôi!

Giang Phong biết rõ lịch làm việc của đối phương, cũng không có gọi điện thoại, trực tiếp gửi cho Triệu Tĩnh một tin nhắn, nói cho Triệu Tĩnh biết hắn đã tới tỉnh thành, cũng đã giúp cô tìm xong đối tượng ra mắt, ban đêm hãy bớt chút thời gian tới gặp bàn chuyện.

Gửi tin nhắn xong, Giang Phong nhàn rỗi vô sự lại nhớ tới Hoàng Linh Vi.

Cô bé tiểu thư này trước khi vào học thường là như này:

Tám giờ sáng dậy, ăn sáng xong rồi đến trông cửa tiệm. 11: 30 trưa đóng cửa về ăn cơm, ngủ trưa thêm nửa giờ, sau đó lại đi trông tiệm, 5 rưỡi chiều đóng cửa về nhà ăn cơm, sau đó lại đến trông cửa hàng, mãi tới tận 9h tối mới đóng cửa về nhà.

Cuộc sống như vậy, so sánh cùng các bạch phú mỹ khác thì có thể nói là đơn điệu. Đương nhiên, trông tiệm này và trông tiệm kách cũng có khác nhau, ví dụ như những cửa hàng tiện lợi buôn bán tương đối tốt kia, khách hàng sẽ lục tục tới mua đồ, có lẽ là mua một chai nước, có lẽ là một túi hạt dưa gì đó, tóm lại người trông tiệm chắc chắn là không nhàn rỗi.

Tuy nhiên, tiệm trà, rượu, thuốc lá nhà Hoàng Linh Vi thì khác, cũng chỉ thấy người mua thuốc lá có lúc nhiều hơn một chút, mà mua rượu mua trà thì cả nửa ngày cũng không thấy một bóng người.

Bởi vậy, việc trông tiệm này của cô thật sự rất nhàn.

Nói là trông tiệm, thật ra chỉ là chuyển sang nơi khác chơi điện thoại mà thôi.

Vì thế, chỉ cần là trong thời gian trông tiệm, Giang Phong gửi tin bất kỳ lúc nào cô cũng sẽ lập tức trả lời lại.

Giá trị xứng đôi tối đa của hai người cao tới 98 điểm, cho nên cả hai đều tán gẫu đến có chút nghiện, dù sao thì trên đời này cũng rất khó tìm được một người có nhiều tiếng nói chung, lại ăn ý với bản thân như thế.

Cho tới tận năm giờ chiều, hai người mới thỏa mãn dừng lại.

...

Sáu giờ tối.

Giang Phong gặp Hồ Văn Hoa và Ngô Vũ Đình tại một tiệm lẩu tương đối nổi danh.

Ngô Vũ Đình thì không cần nói, Giang Phong đã sớm gặp cô từ trước, còn với Hồ Văn Hoa thì là lần đầu tiên gặp mặt.

Hai người chào hỏi vài câu xong, Hồ Văn Hoa liền quanh co lòng vòng nói: “Giang đại bà mối, cậu lớn lên cũng thật quá đẹp trai rồi, người đẹp trai như vậy lại đi làm mai mối cho người ta, làm không tốt, nhà gái người ta không coi trọng đối tượng ra mắt, ngược lại lại coi trọng bà mối là cậu thì sao!”

Ngô Vũ Đình nghe vậy thì che miệng cười, nói: “Khoan hãy nói, lúc trước em ngồi ở quảng trường chỗ đó uống trà sữa, khi Giang đại bà mối tới bắt chuyện, em còn âm thầm vui vẻ trong lòng đấy, ai ngờ lúc mở miệng lại nói mình là bà mối, lúc đó tâm em cũng đau luôn...”

Giang Phong cười ha ha, nói: “Hoa Đại, chị Đình, mọi người đừng tâng bốc em lên như vậy! Giống như Hoa Đại, trong số hàng vạn tác giả, giá trị nhan sắc cũng đứng số một số hai. Mà chị Đình thì chính là nữ tác giả đảm đương việc xinh đẹp, hai người quả thật là tuyệt phối, không uổng công tôi giúp hai người đáp cầu dắt mối.”

Hai bên cứ khen nhau tới khen nhau lui như vậy, khen tới cả ba người đều cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì Hồ Văn Hoa và Ngô Vũ Đình đều là tác giả, mà Giang Phong lại là độc giả lâu năm chính cống, cho nên lướt qua chủ đề làm mai mối, gọi một nồi lẩu và đủ các loại đồ ăn xong, ba người liền tự nhiên chuyển sang nói tới tiểu thuyết.

“Hoa Đại, tôi thấy sách của anh đang dần đi tới đỉnh phong rồi, khoảng cách tới con số một vạn lượt đặt trước hẳn cũng không còn xa nữa đi?” Giang Phong hỏi.

Vừa nhắc tới cái này, Hồ Văn Hoa liền không nhịn được vui vẻ, cười nói: “Ừm, rất nhanh sẽ được, bây giờ lượt đặt trước đã vượt qua chín ngàn rồi, hơn nữa vẫn đang tiếp tục tăng lên, kể cả không quảng bá, cuối tháng hẳn cũng có thể đạt được một vạn lượt đặt trước. Nếu như quảng bá tốt, vậy tốc độ sẽ còn nhanh hơn nữa!”

Giang Phong mỉm cười nói: “Xem ra Hoa Đại thật sự muốn song hỷ lâm môn rồi, viết ra một tác phẩm đạt một vạn lượt đặt trước cũng không dễ dàng đâu, đừng nhìn tác phẩm đạt một vạn lượt đặt trước giống như đâu đâu cũng có, nhưng thật sự đếm ra chắc cũng chỉ có mấy trăm quyển mà thôi. Có thể đạt được một vạn lượt đặt trước, vậy chứng minh Hoa Đại đã một chân bước vào ngưỡng cửa đại thần rồi, cố gắng nhiều năm của anh cuối cùng cũng đã có gặt hái rồi!”

Hồ Văn Hoa rất tán thành gật đầu, nói: “Đúng vậy, muốn viết ra một tác phẩm đạt một vạn lượt đặt trước quả thật không dễ dàng, tôi cũng có mấy quyền chất lượng làm cơ sở, cộng thêm lúc sáng tác quyển này linh cảm bộc phát, mới có thành tích như vậy.”

Nhắc tới thành tích về sách, Ngô Vũ Đình liền mặt mũi tràn đầy khổ sở, nói: “Nào chỉ là không dễ dàng, tôi viết hơn mười năm, ngay cả một tác phẩm chất lượng cũng không viết ra được, hiện thực đúng là đã vả mặt đến mức muốn hoài nghi nhân sinh rồi!”

Giang Phong nói: “Trên đời này rất nhiều ngành nghề muốn thành công thì phải tương đối có thiên phú, giới tiểu thuyết cũng là một trong số đó. Phần lớn người đọc còn chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, nhưng lại có một nhóm nhỏ tác giả được người ta đuổi theo cho ăn cơm, cái này thật sự là ao ước không tới.”

Ngô Vũ Đình tán đồng nói: “Này thật sự là không thể không thừa nhận!”

Sau đó, ba người vừa ăn lẩu mỹ vị, vừa trò chuyện về thị phi giới văn học mạng.

Tận tới khoảng tám giờ, ba người mới tan cuộc rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »