Chương 90: Người Anh Em, Có Muốn Một Người Vợ Không?

Giữa trưa.

Quế tỉnh (Quảng Tây).

Sau khi Giang Phong đỗ xe xong, liền bắt đầu giúp vị khách Triệu Tĩnh tìm kiếm đối tượng xứng đôi.

Ngay lập tức, một làn sóng vô hình lấy hắn làm trung tâm tỏa ra bốn phía, trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi bán kính 80 dặm xung quanh.

Sau đó, vô số ảnh chân dung lóe lên, cuối cùng dừng lại ở một tấm ảnh.

【 Danh tính 】 : Yên Nghị

【 Tuổi tác 】 : 29 tuổi

【 Chiều cao 】 : 173cm

【 Cân nặng 】 : 58kg

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 :...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân 】 : 73/83

Cũng không biết là vì vận khí tốt, hay là vì bây giờ phạm vi tìm kiếm đã tăng lên tới 80 dặm mà ngay trong lần tìm kiếm đầu tiên, Giang Phong đã tìm được đối tượng thích hợp cho Triệu Tĩnh.

Trước tiên, Giang Phong xem qua tư liệu sơ lượt của Viên Nghị một lần, sau đó liền lái xe thẳng tới vị trí hiện tại của đối phương.

Nửa giờ sau, Giang Phong đi tới một cửa hàng món cay Tứ Xuyên.

Bây giờ chính là giờ cao điểm cơm trưa, quán món cay Tứ Xuyên vốn đã không lớn, lúc này chật ních khách, Giang Phong thật vất vả mới chiếm được một chỗ ngồi, sau đó gọi một món thịt rang ớt cùng với cà tím xào, xong lại bắt đầu đánh giá quán món cay Tứ Xuyên này.

Quán món cay Tứ Xuyên này cũng không lớn, nếu như không tính bếp sau thì đại khái chỉ khoảng ba mươi, bốn mươi mét vuông.

Nội thất trang trí đơn giản, giá đồ ăn cũng thuộc mức bình dân, chủ yếu là từ 28 đến 48 tệ một món.

Giang Phong sở dĩ đánh giá quán ăn này cẩn thận như vậy là vì nhà hàng món cay Tứ Xuyên này chính là do nhà Viên Nghị, đối tượng xứng đôi của Triệu Tĩnh mở, do chính Viên Nghị tự đứng bếp làm món ăn.

Rất nhanh sau đó, đồ ăn Giang Phong gọi đã được bưng lên.

Biết rõ đầu bếp Viên Nghị này hiện tại chắc chắn là bề bộn nhiều việc, Giang Phong liền có ý thức ăn cơm chậm lại, nếu không phải lát nữa còn phải lái xe, có lẽ hắn sẽ còn gọi thêm chai bia chậm rãi thưởng thức.

Bữa cơm này, Giang Phong ăn hết trọn vẹn hơn một giờ, ăn tới lúc khách trong quán ăn đã đi hết rồi, hắn mới quét mã tính tiền.

Tính tiền xong, Giang Phong cũng không hề rời đi, mà là đi tới trước mặt Viên Nghị vừa mới rảnh rỗi ngồi xuống nghỉ ngơi, cười híp mắt hỏi: “Người anh em, có muốn một cô vợ không? Nếu anh muốn, tôi sẽ lập tức mang tới cho anh một người!”

Viên Nghị đang cầm khăn lau mồ hôi trên mặt nghe được câu kịch kinh điển này, không khỏi cười ha ha một tiếng, thuận miệng đáp: “Vậy cậu đưa tới đây đi!”

Giang Phong nghiêm trang nói: “Được, vậy anh cứ ngồi xuống trước, để tôi nói cho anh biết thông tin của đối phương!”

Viên Nghị cười cười, nói: “Người anh em, đang làm trò đùa gì vậy?”

Giang Phong nghiêm túc đáp: “Đây không phải trò đùa gì cả, mà là tôi đang đàng hoàng giới thiệu đối tượng cho anh đấy!”

Nghe tới mấy chữ giới thiệu đối tượng này, Viên mẫu đang thu dọn bàn ăn ở bên cạnh không khỏi sáng mắt lên, nhìn về phía Giang Phong, hỏi: “Chàng trai trẻ, cháu nói thật chứ?”

Giang Phong gật đầu cười nói: “Cô, là tại cháu quên không tự giới thiệu, cháu tên là Giang Phong, làm nghề bà mối, nếu như mọi người không bận rộn gì, vậy ngồi đây nghe thông tin của cô gái kia một chút đi!”

Viên Nghị vừa nghe xong nghề nghiệp của đối phương là bà mối, bị dọa tới lắc đầu lia lịa, liên tục nói: “Người anh em, tôi còn tưởng rằng cậu chỉ đang đùa tôi thôi, nếu như thật sự là giới thiệu đối tượng thì bỏ đi, tôi còn chưa muốn kết hôn sớm như thế đâu!”

“Không được, con cũng không tự nhìn lại một chút xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi đi? Đã sắp ba mươi rồi! Cha con lúc ba mươi tuổi, con đã đi học rồi đấy!” Viên mẫu ném giẻ lau trong tay lên bàn, khiển trách con trai vài câu, sau đó mới đặt mông ngồi xuống chỗ đối diện với Giang Phong, thần sắc hưng phấn hỏi: “Chàng trai trẻ, không nghĩ tới cháu còn trẻ như vậy đã đi làm bà mối, đối tượng cháu muốn giới thiệu cho Tiểu Nghị nhà chúng ta là người nơi nào? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?”

Giang Phong mỉm cười, giới thiệu: “Đối tượng cháu muốn giới thiệu cho anh Nghị tên là Triệu Tĩnh, là người thành phố Thương Ngô, ở Quế tỉnh (Quảng Tây) chúng ta, năm nay 27 tuổi, chiều cao 1m63, trước mắt đang làm việc ở công ty XX thành phố này, là một cô gái ôn nhu hiền lành, hơn nữa lớn lên cũng rất xinh đẹp, cực kỳ xứng đôi với anh Nghị đây.”

Viên mẫu càng nghe càng hài lòng, chờ Giang Phong nói xong, liền không kịp đợi truy vấn tiếp: “Chàng trai trẻ, cháu có ảnh chụp của cô gái tên Triệu Tĩnh này không?”

Giang Phong một bên mở điện thoại lên, một bên cười nói: “Đương nhiên là có, để cháu tìm cho cô xem một chút.”

Nói rồi liền thuần thục mở ảnh của Triệu Tĩnh ra, sau đó đưa cho Viên mẫu nhìn.

Viên mẫu đang định đưa tay nhận, lại thấy tay mình vừa lau bàn nên có chút bẩn, liền lấy mấy tờ giấy trên bàn lau qua một lần, sau đó lại dùng khăn giấy cầm lấy điện thoại của Giang Phong, nhìn ảnh chụp trên màn hình.

Lúc xem, Viên mẫu vẫn không quên nói với con trai: “Tiểu Nghị, con tới đây xem một chút!”

Viên Nghị nghe vậy không khỏi nở một nụ cười khổ, biết rõ nếu như từ chối, mẹ chắc chắn sẽ lại lải nhải cả nửa ngày, liền cố xê dịch bước chân, tiến tới bên cạnh mẹ mình, liếc nhìn màn hình điện thoại di động một cái.

Một cái nhìn thoáng qua này khiến trong lòng Viên Nghị không khỏi run lên.

Bởi vì, cô gái trong màn hình điện thoại di động kia, hắn vậy mà ngoài ý muốn cảm thấy thật đẹp mắt, còn tại sao lại cảm thấy đẹp mắt, hắn cũng không nói ra được nguyên nhân, nhưng chính là cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

Mà Viên mẫu lúc này đã hai mắt tỏa sáng, liên tục gật đầu, nói: “Không tệ, cô gái này quả thật lớn lên không tệ, hơn nữa còn có loại khí chất không nói rõ được, Tiểu Nghị, con cảm thấy thế nào?”

Viên Nghị thở dài, nói: “Người quả thật rất xinh đẹp, có điều bây giờ mẹ cũng không phải không rõ tình huống của con, nếu như con đứng trước mặt con gái nhà người ta, sợ rằng ngay cả nói chuyện cũng khó mà nói, con gái người ta ưu tú như vậy, đoán chừng cũng chướng mắt con.”

Nghe đến đó, Viên mẫu giống như bị dội một gáo nước lạnh, cũng không khỏi thở dài một hơi.

Đứa con trai này của bà khi còn bé nghịch ngợm gây sự, có một lần lúc chơi đùa tụt váy của con gái nhà người ta xuống, bị con bé nhà hàng xóm hung hãn dị thường đó đánh cho một trận, đánh ra bóng ma tâm lý luôn.

Từ đó về sau, đứa con trai này của bà liền sợ qua lại với con gái, mãi tới khi lớn lên cũng không thay đổi được, khiến bà và bạn già sầu đến bạc tóc cũng không biết làm sao.

Giang Phong đã xem tư liệu của Viên Nghị, tự nhiên biết rõ tình huống của hắn là như thế nào, thấy cả hai mẹ con đều thở dài, liền tỏ vẻ không rõ, hỏi: “Cô, anh Nghị, hai người đây là than thở gì vậy, ngay cả người còn chưa gặp bao giờ, sao biết sẽ chướng mắt anh Nghị được chứ?”

Viên mẫu nghe vậy lại thở một hơi thật dài, một bên trả lại di động cho Giang Phong, một bên giải thích: “Chàng trai trẻ, cháu là không biết thôi, Tiểu Nghị nhà ta vì lúc còn trẻ xảy ra một số chuyện, khiến cho nó có bóng ma tâm lý với nữ giới, sợ qua lại với con gái, chỉ cần có con gái đứng trước mắt là sẽ căng thẳng đến mức nói không nên lời...”

Giang Phong hỏi: “anh Nghị, anh như vậy có đi gặp bác sĩ tâm lý bao giờ chưa?”

Viên Nghị đáp: “Từng nghe tư vấn của bác sĩ tâm lý trên mạng, nhưng chưa gặp mặt trực tiếp bao giờ.”

Giang Phong trầm ngâm một lát, nói: “anh Nghị, em luôn tin tưởng sức mạnh của tình yêu là cực kỳ vĩ đại, nếu không hay là để em sắp xếp cho hai người gặp mặt một lần, xem xem hai người rốt cuộc có duyên vợ chồng hay không?”

“Cái này...” Viên Nghị do dự!

Viên mẫu ở bên cạnh không nhịn được nói: “Tiểu Nghị, cô gái Triệu Tĩnh này thoạt nhìn thật sự không tệ, nếu như bỏ qua thì thật sự đáng tiếc, không cần biết kết quả cuối cùng như thế nào, hay là cứ đi gặp một chút đi, nhỡ đâu xuất hiện kỳ tích thì sao?”

Giờ phút này, trong đầu Viên Nghị bỗng lướt qua hình ảnh gương mặt Triệu Tĩnh trong tấm hình kia, cắn răng nói: “Vậy thì gặp một chút!”