Editor: Linqq
Thất vọng muốn rút đầu ngón tay ra, đột nhiên cảm thấy nhói đau, đau đến mức mồ hôi chảy ra, cánh tay dần dần tê dại, máu toàn thân dường như muốn rút đi, Hiểu Hạ nhanh chóng cau mày chịu đựng, chậm rãi cười.
Địch Dã đang hút máu của cô, anh có ý thức, anh vẫn còn sống.
Anh hút thật lâu mới buông ra, ngón tay Hiểu Hạ trắng bệch nhăn nheo, cả cánh tay đều không còn cảm giác, cô dùng sức vung tay lên, hỏi Đại Mao: “Bây giờ là mấy giờ rồi? Chẳng nhẽ vẫn cần ngâm suối nước nóng sao?”
Đại Mao cười nói: “Bố tôi là lão yêu ngàn năm, ngâm nước không sao đâu, trong nước lại ấm áp, cứ để đó thôi.”
Hiểu Hạ a một tiếng, ngồi trên tảng đá bên cạnh suối nhìn Địch Dã, trên bờ môi trắng bệch có vài tia máu đỏ, Hiểu Hạ cảm thấy rất có cảm giác thành công, liếʍ môi cười cười, bụng kêu lên ùng ục.
Có mùi mỳ tôm bay tới, Đại Mao gọi Hiểu Hạ tới ăn cơm, cô chạy lại xem: “Woa, thịnh soạn như vậy.”
Nhìn bàn nhỏ chồng chất đồ ăn, phía trên ba bát mỳ tôm còn có thêm ba quả trứng chiên và một đĩa dưa chuột, Tiểu Nhung lắc đầu: “Ở trên núi ngoài đồ ăn liền thì toàn là đồ ăn đóng hộp, rất nhanh liền chán ăn, mùa hè còn có thể đào ít rau dại, hái ít quả cho đỡ thèm, bây giờ là mùa đông, lúc đầu còn định sắp xếp tốt cho bố rồi đến nhà đồng hương dưới chân núi mua một chút đậu, nhưng tuyết trên núi quá lớn, cũng khó đi. Chịu khó ăn đi vậy.”
Hiểu Hạ đưa tay bưng bát mỳ lên, cười nói: “Dù sao tôi cũng cảm thấy rất ngon, sẽ không chán ăn đâu.”
Tiểu Nhung cười cười, thấy được tay của cô, nụ cười ngưng lại, nhìn về phía Đại Mao, Đại Mao dùng ánh mắt biểu thị cậu đã thấy, cười hì hì bưng bát mỳ tôm trước mặt mình lên, vui sướиɠ nói: “Ăn thôi.”
Ba người ăn sạch sẽ, rất nhanh đã ăn xong, ăn no rồi lại tự mình bận rộn, Đại Mao sắp xếp lại đồ bỏ đi, Tiểu Nhung chỉnh lại hành lý, Hiểu Hạ đến suối nước nóng trông coi Địch Dã.
Yên lặng trông coi, không biết ngủ thϊếp đi lúc nào, khi tỉnh lại đã nằm ở túi ngủ trong lều vải, nghe tiếng Đại Mao và Tiểu Nhung trầm thấp nói chuyện.
Đại Mao có chút hưng phấn: “Em biết, hai chúng ta và tiểu yêu đều là con của bố, bố sẽ hút máu chúng ta, cuối cùng hai chúng ta cũng có ích.”
Tiểu Nhung ừ một tiếng: “Thế nhưng chị không nghĩ ra, vì sao bố lại hút máu của Hiểu Hạ? Sao bố lại không có chút ý thức nào về việc tiểu yêu gặp nguy hiểm? Hơn nữa trước khi tiểu yêu gặp nguy hiểm, bố liền hôn mê, vì sao? Nếu như chị đoán không sai, tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến Hiểu Hạ.”
Đại Mao cười nói: “Đừng đoán mò, có liên quan gì tới Hiểu Hạ chứ, là do yêu sách kia lợi hại, bố đυ.ng phải đối thủ rồi.”
Tiểu Nhung xùy một tiếng: “Với cái đầu óc này của em, sao lại là con của bố được chứ?”
“Đầu óc em làm sao, được rồi, chị cứ lo nghĩ nhiều như vậy, cẩn thận già đi đó.” Đại Mao đắc ý nói.
“Nếu có thể già đi sớm thì tốt, hoa lau rụng xuống, chị đều mang đến cho bố, chỉ cần ngài ấy có thể tỉnh lại…” Tiểu Nhung nghẹn ngào không nói được nữa.
Đại Mao vội vàng an ủi: “Không sao, không phải bố vẫn còn chút sức lực sao? Hai chúng ta và Hiểu Hạ thay phiên nhau cho ngài uống máu, lại có suối nước nóng bổ dưỡng, bố sẽ tỉnh lại thôi. Bố là ai chứ? Là lão yêu ngàn năm, mười bốn năm trước có thể sống sót, lần này cũng có thể sống sót.”
Tiểu Nhung xụt xịt mũi: “Ngoại trừ lần giông tố mười bốn năm trước ra, đã nhiều năm bình yên như vậy, chị vẫn cảm thấy bố gặp được Hiểu Hạ là chuyện gì đó không tốt.”
Đại Mao thở dài: “Nhưng chị suy nghĩ một chút đi, trước đó bố đối với cái gì cũng lạnh lùng, sau khi có Hiểu Hạ, ngài ấy thích cười hơn, rất vui vẻ, đôi khi còn nói đùa với chúng ta. Coi như là một kiếp, thì cũng là chuyện tốt đối với ngài ấy.”
Hiểu Hạ từ từ nhắm mắt lại, đúng rồi, vì sao Địch Dã lại hút máu cô? Kiếp nạn của anh và tiểu yêu có liên quan tới cô sao? Trong lòng có chút khổ sở, sau đó lại thoải mái, dù thế nào, cô cũng không hối hận khi gặp anh, cô tin anh cũng sẽ không hối hận.
Đột nhiên nhớ tới Địch Dã nói tới cái chết, vẫn là câu nói đó, sợ gì cái chết chứ, chỉ cần chúng ta còn sống.
Duỗi dài người một cái, a một tiếng nói: “Ngủ ngon ghê. Đại Mao, mấy giờ rồi?” Đại Mao ở bên ngoài cười: “Tỉnh rồi sao? Sáu giờ sáng rồi.”
“Mới sáu giờ sao?” Hiểu Hạ kỳ lạ nói, “Sáu giờ tối à?”
“Mùng bảy rồi.” Tiểu Nhung lời ít ý nhiều.
Hiểu Hạ kinh ngạc nhảy dựng lên, chui ra từ trong lều: “Mùng bảy? Mùng bảy phải đi làm, tôi chưa xin nghỉ, vùng núi này có tín hiệu không?”
Tiểu Nhung lắc đầu nhìn Hiểu Hạ: “Tôi cảm thấy, mới đầu năm đã không xin nghỉ, đoán chừng cũng không giữ được việc làm.”
Hiểu Hạ ảm đạm, Đại Mao vội vàng cười nói: “Đừng lo, trên đường đi tôi đã gọi điện thoại nhờ chị Hồng, chị ấy sẽ xin nghỉ cho cô, sẽ chăm sóc người nhà của cô, cũng sẽ đến bệnh viện thăm Đàm Kỳ, chăm sóc anh ta lúc anh ta giải phẫu. Chị Hồng bảo cô cứ yên tâm chăm sóc bố tôi đi.”
Hiểu Hạ nhớ lại nụ cười xán lạn của Ngô Hồng, phấn chấn tinh thần, chui ra khỏi lều vải đi xem Địch Dã, bờ môi đã khôi phục sắc hồng, cầm lấy cánh tay anh, xem từng ngón tay, không có bấy kỳ nếp nhăn nào, cười nhẹ nói với anh: “Yêu chính là yêu, người bình thường nếu ngâm một ngày một đêm, làn da sớm đã nhăn thành đèn l*иg rồi.”
Nhìn xuống chút nữa, nơi quan trọng đã được mặc qυầи ɭóŧ, Hiểu Hạ bật cười, Đại Mao gãi đầu đi đến: “Tôi và Tiểu Nhung muốn tới đây nhìn một cái, lại sợ bố xấu hổ, lộ như vậy.” Hiểu Hạ gật đầu: “Chủ ý này quả không tệ.”
Đại Mao chỉ vào suối nước nóng: “Hiểu Hạ, muốn tắm không? Suối nước nóng này là nước sống, rất thoải mái, cô có thể tắm cùng bố.” Hiểu Hạ đỏ mặt, nghiêm túc nghĩ một lúc: “Tôi thực sự cũng muốn tắm rửa.”
Đại Mao tranh thủ thời gian tránh đi, Hiểu Hạ nhảy vào trong suối ôm Địch Dã, trên da thịt của anh không dính nước, rắn chắc khô ráo, tựa vào lòng anh một lúc, thấp giọng nói: “Anh có bệnh sạch sẽ, em sẽ rửa cho anh trước.”
Là một đứa con gái được cưng chiều trong lòng bàn tay bố mẹ, thỉnh thoảng hay chơi diễn kịch, chăm sóc em trai, chủ yếu là vì niềm vui thích. Nhưng Địch Dã cao mà to, Hiểu Hạ vụng về, tay chân luống cuống, khiến Địch Dã phải uống mấy ngụm nước, bụm mặt cười nhìn anh: “Cũng may anh ngủ, cái gì cũng không biết.”
Hy vọng anh có thể đưa tay ngăn cản cô: “Triệu Hiểu Hạ, tay chân vụng về, dừng tay.” Một chút nhíu mày cũng tốt, nhưng anh vẫn đang ngủ say, khuôn mặt trầm tĩnh giống như một pho tượng, Hiểu Hạ nâng mặt anh lên, hôn lên trán anh, thấp giọng nói: “Bao lâu mới có thể tỉnh lại đây?”
Ngâm suối nước nóng, sảng khoái tinh thần, ăn sáng với Đại Mao và Tiểu Nhung, ăn no rồi cười: “Đại Mao Tiểu Nhung, tôi nói ra suy nghĩ của mình nhé.”
Hai người nhìn cô, bộ dáng chờ đợi. Hiểu Hạ lại cười: “Buổi sáng hai người nói chuyện, tôi đã nghe được, tiểu yêu thích máu tôi, Địch Dã cũng thích hút máu tôi, rất kỳ lạ, tôi cũng không rõ vì sao. Tôi cảm thấy Tiểu Nhung nói rất đúng, tất cả đều có thể liên quan tới tôi, nhưng bây giờ không phải thời điểm tìm kiếm câu trả lời, Địch Dã như vậy, tôi chỉ muốn anh ấy mau chóng tỉnh lại.”
Đại Mao vội vàng nói: “Nói rất đúng, chờ bố tỉnh lại hỏi rõ ràng là được, không cần suy đoán lung tung.” Tiểu Nhung thản nhiên nhìn Hiểu Hạ: “Quả thực chỉ là phán đoán của tôi, không chuẩn lắm, chẳng qua đã nói rồi, tôi muốn hỏi cô một câu, nếu như là bởi vì cô, chờ sau khi bố tôi tỉnh lại, cô có rời đi không?”
Hiểu Hạ trịnh trọng gật đầu: “Chỉ cần nó là điều tốt cho anh ấy, tôi sẽ rời đi.”
Đại Mao khó xử nhìn hai người: “Bây giờ nói những thứ này đều vô dụng, tôi rời núi xem, tìm chút thịt thú rừng cho mọi người ăn.”
Sau khi Đại Mao rời đi, hai người con gái không nói lời nào, có chút xấu hổ. Hiểu Hạ phá vỡ trầm mặc trước: “Trước mắt, chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực.”
Tiểu Nhung gật đầu: “Được rồi, đồng tâm hiệp lực.”
Ba người thay phiên nhau cho Địch Dã uống máu, Tiểu Nhung phụ trách sinh hoạt ngày thường, Đại Mao thường đến dưới núi mua đồ, Hiểu Hạ mang một đống tạp chí lên núi đọc cho Địch Dã nghe, đôi khi cảm thấy anh ngâm trong suối nước nóng có lẽ không thoải mái dễ chịu, trước khi ngủ kéo anh lên bờ, cùng anh ngủ trong túi ngủ.
Trên núi vừa qua một ngày, dưới núi đã qua ngàn năm.
Đại Mao xuống núi trở về, tiến vào sơn động cười nói: “Lá cây trên sườn núi ra chồi non rồi.”
Hiểu Hạ ngẩn người, mùa xuân tới rồi sao?
Chạy ra ngoài, mỗi sáng chuyện đầu tiên cô làm, chính là đặt chậu cây chứa bùn máu ra ngoài sơn động, hướng về phía mặt trời, mùa xuân tới, tiểu yêu sẽ nảy mầm sao?
Bùn máu dưới ánh mặt trời vẫn đen kịt, Hiểu Hạ thất vọng nhắm mắt lại, im lặng một hồi rồi cười nói với chậu hoa: “Tiểu yêu, có phải mày cần uống máu không?”
Nói xong liền giật băng cá nhân trên ngón tay ra, thuần thục gạt mấy giọt máu xuống, nhỏ lên trên bùn: “Tiểu yêu, mày phải cố gắng.”
Đến trưa nhìn chậu hoa, thấy mắt hoa lên, lúc mặt trời xuống núi, vẫn là một màu đen.
Ôm tiểu yêu đi vào, ngồi cạnh suối nước nóng nhìn Địch Dã: “Là em quá nóng lòng, thật xin lỗi.” Cúi đầu hôn lên chậu hoa: “Tiểu yêu, từ từ rồi sẽ đến.”
Trong đêm mơ thấy Địch Dã, cách một tầng sương mù cười với cô, sau khi anh hôn mê đây là lần đầu cô mơ thấy anh, không nỡ tỉnh lại từ trong mộng, có lẽ là thật cũng có lẽ là mơ, mơ một cảnh liền sang ngày tiếp theo.
Nghe thấy Đại Mao và Tiểu Nhung ở bên ngoài nói chuyện, Hiểu Hạ cười tỉnh lại, chui ra lều vải, vọt tới suối nước nóng, nhìn Địch Dã cười: “Rốt cuộc cũng nhớ tới em rồi?”
Suối nước nóng đang tĩnh liền lay động, trên mặt nước có chút gợn sóng, Hiểu Hạ dụi mắt, nhất định là hoa mắt.
Ôm chậu hoa đi ra ngoài sơn động, ánh nắng sáng sớm vẩy trên vai, mang đến chút ấm áp, đặt chậu hoa trên một tảng đá có ánh nắng rực rỡ nhất, Hiểu Hạ cúi đầu nhìn sang, nụ cười vương trên mặt, màu đen trong bùn có chút xanh, mọc lên chồi non nho nhỏ.
Hiểu Hạ a một tiếng kêu to, tiếng thét chói tai kinh động đến Đại Mao và Tiểu Nhung, hai người mau chóng chạy ra ngoài, Hiểu Hạ chỉ vào chậu hoa kêu to: “Mau tới đây nhìn, tiểu yêu, là tiểu yêu đã trở về.”
Đại Mao và Tiểu Nhung xúm lại, Hiểu Hạ lại đẩy Đại Mao ra, giống như điên xông vào sơn động, đi tới bên cạnh suối nước nóng, bình tĩnh nhìn Địch Dã dưới nước.
Tiểu yêu đã trở về, anh sẽ tỉnh lại đúng không?
Share this: