🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Linqq
Đại Mao nhìn thấy Hiểu Hạ đến, quay sang Tiểu Nhung cầu cứu: “Làm sao bây giờ? Hiểu Hạ nói muốn đến đây, nhưng bố lại nói không cho cô ấy biết.” Tiểu Nhung xua xua tay: “Có gì không thể biết đâu, có lẽ cô ấy có thể giúp đỡ bố.”
Hai người nói chuyện với nhau, Hiểu Hạ gọi một tiếng, vòng qua bọn họ bước nhanh lên lầu. Tiểu Nhung nhìn bóng lưng cô, nói với Đại Mao: “Muốn ngăn cũng không ngăn được, hoàn toàn không để ý đến chúng ta.” Đại Mao ừ một tiếng, hạ giọng nói với Tiểu Nhung: “Em thử thăm dò hỏi bố rồi, hoa lau phải tự động rơi ra, nếu cứ cứng rắn rút ra như vậy cũng không được, uổng công em đau đớn như vậy.”
Tiểu Nhung vỗ vai cậu ấy: “Thử mới biết được.”
Tựa vào quầy bar, nhìn Đại Mao bận rộn chào hỏi khách khứa, thấp đầu cười trộm, Tiểu Nhung nghĩ nửa đêm hôm đó, cô cố gắng không ngủ, chờ sau khi Đại Mao ngủ, cô mạnh mẽ rút một đóa hoa lau của nó, Đại Mao đau đến kêu trời kêu đất, hoa lau cũng không sống lại, haizzz, để nó hy sinh một lần vậy, nó là con gái, đương nhiên phải yếu ớt rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên lầu, yên tĩnh, mùa đông này thực sự là không ổn, không hiểu sao bố cứ ngủ mê không tỉnh, tiểu yêu cũng ỉu xìu đập đầu, muốn nói chuyện với nó mà nó cũng không trả lời, cho ăn máu cũng không được.
Tối nay còn bất tỉnh, chỉ có thể dựa theo lời dặn dò của bố, đưa bố về Thần Nông Giá, trở lại nơi đó, bố mới có thể tốt hơn. Tiểu Nhung cắn môi, âm thầm hạ quyết định.
Hiểu Hạ lên tầng ba, Địch Dã đang nằm trên nệm rơm ở giữa giá sách, đây là nệm chữa bệnh mà, anh bị bệnh sao?
Chạy tới ngồi xổm xuống, anh nằm ngửa mặt, trong lúc ngủ mơ liền cau mày, con ngươi ở dưới mắt cũng liên tục chuyển động, hai tay nắm chặt một chỗ, bởi vì dùng quá nhiều sức, đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Hiểu Hạ cầm tay anh: “Mệt mỏi quá nên mới như vậy sao? Cũng tại em tham chơi, nhưng theo anh đi dạo trên không trung quả thực rất thích, ban ngày bảo anh nghỉ ngơi một lúc, anh lại biểu hiện gấp gáp. Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Địch Dã không trả lời, Hiểu Hạ nằm bên cạnh ôm anh, nhích lại gần anh, rất nhanh anh liền giãy dụa, nói mơ: “Hiểu Hạ, cách xa anh ra một chút.”
Hiểu Hạ ngẩn người, ngồi dậy nhìn anh, trên mặt có một tầng sương mù tím đen, chỗ ấn đường phát xanh, Hiểu Hạ mím môi nhíu mày, cảm giác có chút kỳ quái.
Lên tầng cao nhất, vào nhà kính, tiểu yêu ỉu xìu đập đầu, nhan sắc có chút khô héo, gọi tiểu yêu mà nó cũng không trả lời.
Vội vàng chạy xuống lầu gọi Đại Mao Tiểu Nhung, nhìn chằm chằm bọn họ: “Địch Dã và tiểu yêu không ổn.” Đại Mao vò đầu: “Sáng hôm nay đã vậy rồi.” Măt Hiểu Hạ càng trợn to hơn: “Sao không nói cho tôi biết? Sao hai người lại không lo lắng chút gì vậy?”
Đại Mao vội nói: “Bố có dặn là không được nói với cô.” Tiểu Nhung nhìn cô: “Bố nói cho chúng tôi biết biện pháp giải quyết, cho nên chúng tôi không vội.”
Hiểu Hạ hỏi giải quyết như thế nào, Tiểu Nhung thở dài: “Đưa ngài ấy về Thần Nông Giá.”
Hiểu Hạ cầm một con dao, nhấc chân lên lầu: “Tôi nghĩ biện pháp khác.”
Đến trước mặt tiểu yêu, cắt ngón tay, máu nhỏ giọt từ trên xuống, chịu đựng đau đớn, cắn răng nói: “Không phải mày thích uống máu của tao sao? Tao để mày uống. Mày không nói lời nào, tao vẫn cho mày uống.”
Rất nhanh hoa lau liền chuyển thành màu xanh mơn mởn, tiểu yêu chậm rãi giãn thân cành, hưng phấn kêu: “Thơm quá.”
Hiểu Hạ thu tay lại, Đại Mao vội vàng chạy tới, cầm lấy tay cô cầm máu, băng bó vết thương, lúc đầu cậu ấy muốn ngăn lại, Tiểu Nhung lại không cho: “Tiểu yêu thích Hiểu Hạ, để cô ấy thử một chút.”
Hiểu Hạ nhìn tiểu yêu tham lam: “Địch Dã sao rồi? Vì sao lại hôn mê?”
Tiểu yêu rụt hoa lau lại: “Ngài ấy bị làm sao tôi không biết, tôi bị thế này là do ngài ấy làm hại, sau khi ngài ấy thi triển yêu pháp với tôi, tôi liền không thể cử động cũng không thể nói chuyện.”
Hiểu Hạ hít một hơi: “Làm sao để anh ấy tỉnh lại? Làm sao để anh ấy không cần trở về Thần Nông Giá?”
Tiểu yêu không nói lời nào, Hiểu Hạ cười cười: “Ngày mười lăm mỗi tháng mày muốn uống máu của Địch Dã, có đúng không? Mày mà không nói, ngày mười lăm tháng này sẽ không cho mày uống máu, không có máu của anh ấy tẩm bổ, có lẽ mày sẽ trở nên khô héo, tan thành mây khói.”
Tiểu yêu nhỏ giọng nói: “Đừng nói với ngài ấy là tôi bảo với cô. Cho ngài ấy uống máu của cô là ngài ấy có thể tỉnh lại.”
Hiểu Hạ liền quay người chạy xuống dưới lầu, tiểu yêu nói: “Ngài ấy có chết cũng sẽ không uống máu của cô đâu. Tôi có ý kiến này, dùng máu tươi của cô tưới nước cho tôi, thừa dịp hoa lau đỏ tươi thì hái xuống, nhét vào trong miệng ngài ấy, ngài ấy sẽ ăn hết đấy.”
Hiểu Hạ liền lấy dao trong tay Đại Mao, cắt ngón tay, Tiểu Nhung nhíu mày kêu: “Tiểu yêu, sao phải tàn nhẫn như vậy? Không còn biện pháp nào khác sao?”
Tiểu yêu co rụt thân cành lại: “Những biện pháp khác cũng rất tàn nhẫn.”
Đại Mao xắn một tay áo: “Được rồi, tôi cũng không sợ đau.”
Tiểu yêu nói: “Không được, máu của cậu và Tiểu Nhung đều không được, phải là máu của Hiểu Hạ mới được.”
Tiểu Nhung ngồi xổm xuống, tay níu lấy cành cây, cắn răng hỏi vì sao, hoa lau run lên: “Đừng đánh tôi, cô hung dữ thật đó. Máu của Hiểu Hạ chính là máu của ngài ấy, chỉ có máu của cô ấy mới được.” Tiểu Nhung quát: “Nói cho rõ ràng.”
Hoa lau co vào: “Không có cách nào nói rõ được, đừng ép tôi, tôi sẽ lâm vào trạng thái lẫn lộn đó, sẽ không để ý đến mọi người.”
Hiểu Hạ cầm lấy dao: “Đầu tiên thì không cần quan tâm nguyên nhân, chỉ cần có thể khiến Địch Dã tỉnh lại là tốt rồi.”
Máu từng giọt từng giọt đi vào, Đại Mao nhìn thấy thì chảy nước mắt, mắt Tiểu Nhung đỏ ngầu dậm chân: “Sao chúng ta lại không thể giúp được chứ? Buổi đêm rút thử một đóa hoa lau sậy của chị đi.” Đại Mao gật đầu nói được.
Hiểu Hạ nhắm mắt làm ngơ với mọi thứ xung quanh, nhìn hoa lau biến thành màu đỏ, hái mấy đóa hoa xuống, mang xuống lầu đút cho Địch Dã, trong lúc hôn mê Địch Dã không có ý thức, Hiểu Hạ đặt hoa lau vào trong miệng anh, nằm xuống hôn anh, đầu lưỡi cạy mở hàm răng anh đẩy đóa hoa vào, Địch dã nếm được mùi máu tươi, vô thức cắn mấy lần rồi nuốt vào trong bụng, lông mày nhíu chặt dần giãn ra, ánh sáng tím xanh trên mặt cũng dần nhạt xuống.
Một đóa rồi lại một đoá, Hiểu Hạ chăm chú đút cho anh, sắc mặt Địch Dã dần chuyển biến tốt, đôi mắt anh ngừng chuyển động, lòng bàn tay nắm chặt cũng thả lỏng, thân thể giãn ra, ngủ say.
Hiểu Hạ vẫn luôn chăm sóc anh, Đại Mao lại một lần nữa băng bó ngón tay cho cô, rồi nhẹ tay nhẹ chân xuống lầu, Tiểu Nhung đưa cho cô một chén nước: “Là nước của tiểu yêu, uống hết là có thể khôi phục thể lực.”
Hiểu Hạ không chớp mắt nhìn Địch Dã, lấy cốc nước trong tay Tiểu Nhung uống, nước vào cổ họng thì ngọt ngào mát lạnh, uống vào trong thì có cảm giác no bụng, nước của tiểu yêu uống ngon thật đó.
Đại Mao và Tiểu Nhung bận rộn, sau khi đóng cửa quán thì cẩn thận quét dọn, trước khi ngủ nhìn Địch Dã đang ngủ say, liền yên tâm xuống lầu, rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.
Hiểu Hạ ôm lấy vai anh, trầm thấp ừ một tiếng, mặt vùi sâu vào lòng anh…
Đàm Kỳ mê muội đi đến mái nhà của quán cà phê, âm thanh quỷ mị của Mặc Mặc vang lên bên tai: “Ôm lấy gốc cây lau sậy đập xuống, không có hoa lau, Hiểu Hạ liền là của anh. Anh không có người thân, cô đơn như vậy, cô ấy sẽ chăm sóc anh, anh sẽ hạnh phúc.”
Đàm Kỳ bất động, Mặc Mặc còn nói thêm: “Cô ấy sẽ không đau khổ đâu, không có hoa lau, yêu pháp của Địch Dã trên người cô ấy sẽ hết hiệu lực, cô ấy sẽ hoàn toàn quên anh ta.”
Đôi mắt Đàm Kỳ phát sáng, chỉ là vẫn do dự, đột nhiên bên tai có giọng nói, anh ta nghe được âm thanh huyên náo, nghe được Địch Dã nhẹ giọng gọi tên Hiểu Hạ, nghe được tiếng Hiểu Hạ trầm thấp rên lên.
Huyệt thái dương thình thịch nhảy dựng lên, anh ta xông vào nhà kính ôm lấy hoa lau, cây cỏ kia kêu lên: “Cứu mạng, Địch Dã cứu mạng, đừng con mẹ nó sung sướиɠ một mình nữa, mặc kệ sự sống chết của tôi.”
Đàm Kỳ nắm chặt hoa lau, hung hăng ném xuống dưới đất, chậu hoa vỡ tan tành, bên trong có bùn máu chảy ra, bỗng nhiên hoa lau co vào, dây leo chui ra hút máu trong bùn, một cơn gió bỗng dưng nổi lên, Mặc Mặc nhảy tới, biến hóa thành một bóng đen, xé một lỗ hổng ở giữa, nuốt tiểu yêu vào.
Sau đó quấn lấy Đàm Kỳ nhanh chóng chạy trốn vào không trung, lúc Đàm Kỳ tỉnh lại, trước mặt vẫn là phòng bệnh trống rỗng, Cốc Lệ Viện lẳng lặng nằm, sắc hồng trên mặt ít ỏi, chỉ còn màu trắng bệch, xung quanh là một tầng ánh sáng, thanh khiết mà đẹp đẽ.
Đàm Kỳ kinh ngạc nhìn, lúc nãy trong giấc mộng, đột nhiên tim nhói đau một trận, trong lúc đau đớn mở mắt ra, nhìn thấy hai tay mẹ nuôi rủ xuống giường, trên mặt mỉm cười như có như không. Anh ta cố gắng xuống giường nhào tới, anh ta biết, mẹ rời đi, trong giấc mơ rời đi, một câu cũng không nói với anh ta.
Gắt gao nắm chặt cổ áo, muốn khóc lại không ra tiếng, cơn đau đầu kéo tới, càng ngày càng mạnh mẽ, dường như đau đến muốn nổ tung, hai tay ôm đầu, ngã lăn xuống đất, không kêu cũng không gọi, cắn răng chịu đựng, khóe miệng bị cắn nát, máu chảy xuống dưới.
Mặc Mặc lặng yên không tiếng động xuất hiện, ở trên cao nhìn xuống anh ta: “Anh không còn gì nữa, lại không có người thương anh, không có người yêu anh.”
Đàm Kỳ từ từ nhắm mắt lại, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, Mặc Mặc cúi người: “Anh còn có Hiểu Hạ, Triệu Hiểu Hạ, cô ấy quan tâm anh, thích anh, sớm muộn cũng sẽ yêu anh.”
Hiểu Hạ, Đàm Kỳ mở mắt ra, Mặc Mặc đỡ anh ta dậy, ghé vào lỗ tai anh ta nói: “Đi thôi, theo tôi đi, cướp cô ấy về. Không cần làm quân tử giúp người khác hoàn thành ước nguyện, không cần yên lặng ở sau lưng che chở cho cô ấy, để cô ấy trở thành người của anh, hầu hạ bên cạnh anh, quang minh chính đại yêu cô ấy.”
Sau đó, anh ta xuất hiện ở mái nhà của quán cà phê…
Mặc Mặc? Đàm Kỳ gọi một tiếng.
Một thanh niên cao lớn cường tráng xuất hiện trước mặt anh ta, quần đen áo đen, trong con ngươi đen nhánh mang theo một sức mạnh nồng đậm, nhìn anh ta cười.