*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Linqq
Từ quán cà phê ra ngoài, Từ Phán Đệ mặc áo choàng, nhìn về phía mặt đường trống rỗng, đầu phố chính là tiệm sách Bác Văn, Tịch Thư Văn đang đợi cô ta.
Cô ta cắn răng cất bước về phía trước, giày cao gót giẫm trên phiến đá ở trên đường, lộp bộp vang lên, mười sáu tuổi từ quê lên Bắc Kinh làm ăn, thật khổ sở mới có ngày hôm nay, cô ta không tin vào số mệnh, chỉ tin rằng có cố gắng là có thể chuyển đổi số mệnh, lại càng không tin ma quỷ, thế gian tươi sáng dưới chân vua, làm gì có quỷ thần nào.
Thế nhưng tiệm sách Bác Văn lại khiến cô ta kinh sợ rùng mình.
Lúc Địch Dã đề cập với cô ta buổi tối đến đó một chuyến, cô ta do dự: “Chỗ ấy quá tà ma, sau khi tôi nói với Thư Văn về sau sẽ đến chỗ tôi, thì tôi cũng không muốn vào tiệm sách đó nữa.”
Địch Dã thành khẩn nói: “Trong tiệm sách có yêu, tôi mà đến thì hắn ta sẽ không xuất hiện, nhưng hắn ta lại không đề phòng cô, Phán Phán, cô yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô, để cô không bị tổn thương.”
Aizz, lúc anh gọi Phán Phán, cô ta liền không chút nào chống đỡ chân tay, hơn nữa anh lại nói sẽ bảo vệ cô ta, Từ Phán Đệ vỗ vỗ bộ ngực đồng ý, sau đó Địch Dã nói: “Cô không cần đối phó với yêu, nếu như hắn nhập vào Tịch Thư Văn, cô nghe xem hắn nói gì, có thể nghe được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, đêm nay chủ yếu nhất là tìm được Quỷ Hồn trong tiệm sách kia.”
Từ Phán Đệ đã hối hận, sao lại còn có quỷ hồn? Địch Dã bảo cô ta tới tìm Quỷ Hồn, để quỷ hồn viết một di thư cho con của nó, thăm dò xem có phải nó tự sát hay không, chất anconitine là từ đâu tới, Từ Phán Đệ run rẩy: “Là mặt xanh nanh vàng sao?” Địch Dã lắc đầu: “Không phải, giống như người bình thường.”
Từ Phán Đệ có cảm giác được an ủi, Địch Dã còn nói: “Trong tiệm sách có yêu quái chưa diệt trừ được, ông chủ Tịch sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”
Từ Phán Đệ nghĩ đến bộ dáng chật vật sáng nay của Tịch Thư Văn, chẳng lẽ là bị yêu quái kia làm hại? Cô ta ba mươi sáu rồi, thật vất vả mới tìm được một người đàn ông đối tốt với cô ta, người đàn ông này không có khí khái đàn ông giống như Địch Dã, anh thẹn thùng, lúc xúc động thì hay khóc, nhưng anh lại dịu dàng quan tâm, lúc cô ta vào bệnh viện tâm thần, mỗi ngày anh đều đến thăm cô ta, gió mặc gió, mưa mặc mưa, Từ Phán Đệ nắm chặt nắm đấm, vì anh mà liều mạng.
Từ Phán Đệ đến trước cửa, có thể cảm giác được ánh mắt của Địch Dã nhìn chăm chú sau lưng cô ta, vừa quay đầu lại lại không nhìn được bóng dáng anh, thế nhưng loại cảm giác đó vẫn luôn tồn tại, lúc cô ta rẽ vào ngã rẽ, ánh mắt của anh cũng sẽ rẽ theo.
Địch Dã là cái gì? Anh là pháp sư bắt yêu sao? Hay anh là thần tiên?
Cô ta ở bệnh viện tâm thần không uống thuốc, chỉ uống trà mà Đại Mao mang tới, từ đó ký ức trống rỗng dần hồi phục, mới phát giác được Địch Dã rất thần bí.
Còn có nhà kính trên mái của quán cà phê, có một gốc cây lau sậy, quê của cô ta lau sậy mọc khắp núi đồi, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy một cây nào lớn như thế, hôm nay lúc Địch Dã bẻ gãy một cành cây khô, dường như cô ta nghe được một tiếng kêu đau đớn, quá kỳ lạ rồi, hơn nữa sau khi cành cây kia bị ép thành nước, sắc mặt Địch Dã ngày càng trắng, lúc cô ta uống xong chất lỏng giống như máu kia, cảm giác như là uống máu.
Cô ta uống xong liền ngủ mê man, trong mơ màng liền nghe được Đại Mao nói: “Bố, Hiểu Hạ nói rằng nằm mơ thấy nhà kính của chúng ta, nói trong nhà kính còn có một gốc cây lau sậy.” Giọng điệu Địch Dã trầm trầm, dường như đang kiềm chế lửa giận: “Cô ấy đi ngủ không đeo vòng tay gỗ, luôn không nghe lời ta, ta đi tìm cô ấy.”
Sau đó nghe thấy một tiếng bịch một cái, Đại Mao sốt ruột nói: “Đây đã là lần thứ hai rồi, vẫn nên nghỉ một lát đi, con gửi Wechat cho cô ấy, bố cứ yên tâm.” Giọng Địch Dã có chút suy yếu: “Hỏi cô ấy xem có phải tăng ca hay không, nếu tăng ca thì con đưa cô ấy về.”
Hiểu Hạ thật có phúc, Từ Phán Đệ cảm khái, ngẩng đầu một cái, tiệm sách Bác Văn đã ở trước mặt.
Tịch Thư Văn nhìn thấy cô ta qua cửa sổ, mang theo đôi mắt thâm quầng ra đón, giữ chặt tay của cô ta, đi vào trong, bên trong tiệm sách tối om, tầng hai bày những ngọn nến màu hồng, ánh nến lung la lung lay, bố trí tỉ mỉ lãng mạn, ở trong mắt của Từ Phán Đệ, vụt sáng giống như Quỷ Hỏa vậy.
Từ Phán Đệ run run một chút, Tịch Thư Văn ôm cô: “Lạnh không?” Từ Phán Đệ dựa vào anh: “Chỗ này nhiều sách, còn đốt nến, hay là bật đèn đi.”
Nói xong liền bật công tắc điện, trong nháy mắt đèn đuốc sáng trưng, thổi một hơi tắt mấy cây nến, khi ngọn nến cuối cùng được dập tắt, đột nhiên đèn điện cũng tắt theo, trước mắt Từ Phán Đệ là một màu đen kịt.
Trong hoảng hốt liền nghe được Tịch Thư Văn nói: “Hình như đứt cầu dao rồi, anh đi xem một chút, em lên lầu chờ anh.” Chạy tới cửa liền dừng lại, trong bóng tối vang lên tiếng cười quái dị: “Phán Phán đã trở về.”
Từ Phán Đệ giả vờ không phát hiện ra, nói: “Em lên lầu trước chờ anh.” Rồi rụt lại bả vai, vịn thang xuống lầu, đi ngược xuống dưới, trốn vào trong khe hở trong giá sách, nghe tiếng Tịch Thư Văn kêu to: “Anh đã đồng ý với tôi, sẽ không làm tổn thương Phán Phán.” Âm thanh quái dị kia cười: “Tôi không đồng ý, anh chịu làm chuyện đó với cô ấy sao? Ngay cả viện mát-xa anh cũng không chịu đến.” Tịch Thư Văn tức giận nói: “Được, anh đã nói vậy thì không tính toán gì hết, tôi uống thuốc độc tự sát, tôi chết rồi, để xem anh nhập vào xác ai, ai còn có thể đưa anh ra ngoài đi dạo, anh chịu nhốt ở trong tiệm sách này đi.”
Âm thanh quỷ quyệt kia nở nụ cười: “Anh chịu chết được sao? Có thể buông Phán Phán xuống sao? Anh chết, tôi liền nhập vào thân thể cô ấy.” Giọng điệu Tịch Thư Văn liền trở nên mềm yếu: “Tôi xin anh, đừng tổn thương cô ấy.”
Một người hai âm thanh, vừa lên lầu vừa cãi lộn, Từ Phán Đệ nhanh chóng che ngực, thấp giọng gọi một tiếng Quan Lâm: “Quan Lâm, cô ở đâu? Tôi là bạn của Sáng Sáng, Sáng Sáng vẫn chưa biết cô chết, chồng trước nói với nó rằng cô mất tích, Sáng Sáng liền khóc đến ngã bệnh, vài ngày rồi không đến trường, không ăn cơm không uống nước, cứ nằm như vậy, anh ta nói ngủ thϊếp đi là có thể mơ thấy cô.”
Trong bóng tối trồi lên một bóng người phát sáng, thấp hơn Từ Phán Đệ một cái đầu, yếu ớt nhìn cô ta: “Sao cô biết tôi ở đây?” Từ Phán Đệ mãnh liệt hít sâu một hơi, che giấu sự lo lắng: “Tôi là thông linh sư, chồng trước của cô tìm được tôi, chẳng mấy chốc linh hồn của Sáng Sáng sẽ xuất hiện, cô mà không quan tâm đến nó thì nó sẽ chết mất.”
Nước mắt Quan Lâm rơi xuống: “Muốn tôi làm gì?” Hóa ra Quỷ Hồn rơi lệ cũng không đáng sợ như vậy, Từ Phán Đệ tỉnh táo nói: “Cô đã viết di thư cho con chưa? Giấu ở đâu rồi? Con cái phải biết được chân tướng.”
Quan Lâm khép hờ mắt, Từ Phán Đệ hướng dẫn từng bước: “Nếu như chưa viết, bây giờ cô có thể viết bù, tôi đưa cho chồng trước của cô, anh ta sẽ nói với con cô.”
Quan Lâm cầm giấy bút, trước khi hạ bút liền khóc lên: “Là nó vứt bỏ tôi trước, tôi chết đi, nó nên vui vẻ mới phải.” Từ Phán Đệ thở dài một tiếng: “Nó là một đứa trẻ, sao cô có thể chấp nhặt với nó?”
Quan Lâm viết hai chữ liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Phán Đệ: “Vậy cô nói xem, những người kia thế nào? Những người hại chết tôi, chẳng lẽ bọn họ đều là người tốt hay sao?” Từ Phán Đệ lắc đầu: “Chồng trước của cô, Đàm Kỳ, Tiêu Nam, đều bị hiềm nghi gϊếŧ người, đều vào ngục giam rồi, việc làm cũng mất, Đàm Kỳ trơ mắt nhìn cô chết, hối hận muốn chết, anh ta không để cho người khác trông thấy, mỗi ngày đều ở trong chăn che ngực khóc, nói xin lỗi cô…”
Quan Lâm cười ha hả, cắn răng nói: “Đáng đời, tôi chính là muốn để cho bọn họ đau khổ khó chịu, chính là muốn trong lòng bọn họ như có một cái gai đâm, nhổ ra không được, động vào liền đau, đời này nhớ tới tôi là như tra tấn.”
Từ Phán Đệ lắc đầu: “Quan Lâm, chất anconitine của cô từ đâu mà có?” Quan Lâm cười: “Tại sao phải nói cho cô biết? Để bọn họ ở trong tù mấy ngày đi.”
Từ Phán Đệ nói: “Tôi sẽ không nói cho cảnh sát.” Quan Lâm cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng tôi sẽ tin cô.” Từ Phán Đệ cũng học bộ dạng của cô ta, cười lạnh: “Vậy thì tốt, cô sắp hết bảy ngày đầu rồi, quá bảy ngày sẽ không gặp lại được tôi nữa, muốn nói lời gì với con thì cũng không còn cơ hội nữa rồi.”
Quan Lâm cúi đầu sột soạt viết, Từ Phán Đệ nhìn cô ta thở dài: “Cô cũng không giống người sẽ tự sát.” Quan Lâm phì cười một tiếng: “Tôi cùng đường rồi, cho nên đi cầu xin Tịch Thư Văn, anh ta là bạn của Đàm Kỳ, chủ nhân ở trong quyển sách khuyên tôi nên tự sát trả thù, anh ta đã giúp đỡ cho quyết định cuối cùng của tôi.”
Quan Lâm nói xong liền ngẩng đầu nhìn Từ Phán Đệ, đột nhiên đôi mắt đỏ bừng, từng sợi tóc bay thẳng lên trời, gào thét nói: “Đúng vậy, tôi cho tới bây giờ đều xem thường người tự sát. Thế nhưng tôi mắc bệnh ung thư, tôi không nói với ai cả, tôi không muốn sống như thế, tiêu hết tất cả tiền tích trữ, chỉ còn một cái xác vô hồn trọc đầu kéo dài hơi tàn, không có người yêu tôi, tôi cực kỳ đáng thương. Tôi hỏi Đàm Kỳ chẳng qua chỉ là thăm dò, thế nhưng một chút xíu cũng không có, anh ta lạnh lùng như vậy, anh ta sẽ khóc sao? Chẳng qua là nước mắt cá sấu thôi, dù sao, dù sao thì khóc so với cười cũng tốt hơn…”
Từ Phán Đệ lùi lại, dựa vào giá sách, Quan Lâm ép sát từng bước: “Tôi cũng muốn nuốt thử một linh hồn, có thể tăng tốc thành ma nhanh một chút.” Liền nghe tiếng gầm thét của Tịch Thư Văn ở trên lầu: “Thuốc của tôi đâu? Thuốc của tôi giấu đi đâu rồi?” Một âm thanh khác cười lạnh: “Dám đánh nhau với tôi, anh lớn mật lắm, đã quên bộ dáng đáng thương nhu nhược trước đó rồi hay sao?” Liền nghe Tịch Thư Văn nói: “Tôi không thể để anh bắt nạt Phán Phán được, tôi muốn bảo vệ cô ấy.”
Từ Phán Đệ đưa tay mãnh liệt đẩy Quan Lâm, gọi tên Thư Văn, chạy lên lầu, xông vào phòng ngủ của Tịch Thư Văn, trong nháy mắt liền thấy bản thân ở trong ngực của Tịch Thư Văn, Tịch Thư Văn nhắm chặt hai mắt, một tay che chở cô ta, một tay không ngừng tát vào mặt mình, miệng nói: “Cút, cút cho tôi.”
Từ Phán Đệ trố mắt nhìn, sao còn có một mình? Cô thử thăm dò đến gần, sau đó ra sức nhảy lên…
Tất cả đều yên tĩnh, ban công mở cửa, Địch Dã đi đến, nhanh chóng lướt qua cô ta, đi dọc xuống bậc thang xuống lầu một, có một trang giấy bay xuống dưới chân Địch Dã, giấy trắng mực đen, trên đó có nước mắt loang lổ, Địch Dã xoay người nhặt lên, nhìn một chút rồi thở dài.