Giờ thứ mười bốn – hành lang tầng ba
"Bên này còn một người bị thương, mau lên!"
"Đây vẫn xem như thương nhẹ, mấy người bên kia đã loạn tới mức người ngã ngựa đổ..."
"May mắn hôm nay bệnh viện không vội... người này gẫy xương đùi phải, đưa lên tầng ba cầm máu nối xương, mau lên!"
...
"Hiện tại tôi gây tê giúp cậu, hít sâu."
"Tình huống bệnh nhân?"
"Huyết áp 70/110, mạch đập 80, tình huống ổn định."
"Bác sĩ, đây là phim chụp X quang, bệnh nhân bị gãy xương ống đùi phải."
"Dao phẫu thuật."
...
"Bác sĩ, xương ống đâm vào mạch máu! Nhịp thở của bệnh nhân tăng mạnh, tim đập quá nhanh..."
"Nhiễm trùng hệ hô hấp? Phim chụp l*иg ngực đâu?"
"Bác sĩ, người bệnh khạc ra máu!"
...
"Bác sĩ... đây là..."
"Đưa tôi phim chụp!"
"Tâm thất, tâm nhĩ phải bị hở, tâm thất phải vận động yếu đi, bác sĩ..."
...
"Đây không phải nhiễm trùng, đây là xương ống đâm vào mạch máu khiến phổi bị tắc..."
"Phổi nghẽn mạch?"
"...Đã muộn... muộn rồi, chuẩn bị báo cho người nhà bệnh nhân..."
...
"Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?"
"Người nhà? Người nhà? Người đâu?"
"Tình trạng của hắn thế nào... không, tôi không phải người nhà, hắn không có người nhà... Phổi nghẽn mạch? Cô từ từ, để tôi gọi điện thoại..."
"Viện, viện trưởng Lục? Người này bị nghẽn mạch phổi, thời điểm phát hiện đã không còn kịp, ngài cũng từng làm cấp cứu nên biết rõ..."
"Đừng nhiều lời, chỗ này giao cho tôi."
...
"Viện trưởng Lục, ngài không thể làm vậy... Người đã chết nhiều năm rồi, bây giờ không thể chạm vào thứ kia!"
"Tôi theo Trần Chí Vấn nhiều năm như vậy, về thứ này, làm gì còn chuyện ông ta không hiểu, vợ ông ta cũng đã chết... Người đã đẩy qua chưa?"
"Viện trưởng Lục, ngài đã quên..."
"Tôi không quên, Trần Chí Vấn leo lên thế nào, Lục Hưởng tôi cũng có thể leo lên như thế, người này sắp chết, ngay cả một người thân cũng không có, đưa vào đâu mà chẳng vậy..."
...
"Ngài Tôn, hiện tại đưa ngài vào ở phòng bệnh 315A. Ngài yên tâm, đạo diễn và mọi người đều chờ ngài trở lại."
"Không sao, dưỡng bệnh tốt, cũng để đạo diễn bọn họ yên tâm."
Kẽo kẹt.
Cửa mở.
Tối tăm, tanh hôi.
Không, không, không, không, không.
Thả tôi ra.
Tôi muốn ra ngoài.
Ra ngoài. Ra ngoài ra ngoài ra ngoài.
Ra ngoài!!!
Tôn Chính bỗng nhiên mở mắt, đèn giải phẫu thật lớn đổ bóng xuống một khoảng rộng.
Toàn thân mềm nhũn không còn sức lực. Hắn giật giật tay, chân, mệt mỏi vô cùng, hắn dùng tay nỗ lực chống người ngồi dậy.
Từ khi nào thì mình nằm trên bàn giải phẫu này?
Vừa rồi còn ở 315A... Vừa rồi? Không, không phải.
Hắn mím chặt miệng, đỡ mép giường, hai chân bước xuống đất.
Đứng dậy, hắn híp mắt quan sát phòng giải phẫu âm u này, sau đó dùng tay phủi phủi ống tay áo, tựa hồ muốn phủi đi hơi thở mốc meo trên đó, rồi đi về phía cửa.
Lúc đóng cửa lại, hắn tiện tay ném đèn pin qua khe cửa, chỉ có vài tiếng động tầm thường vang lên rồi lại mất dạng.
Muốn tìm một người, Lộ Hà.
.
Lộ Hà nhìn trái phải xung quanh, trên người đều là mồ hôi ẩm ướt.
Không biết Lưu Tần đã đi đâu, mình đuổi theo bà ta vòng quanh tầng ba một vòng, đổ một thân mồ hồi lạnh, lại không có bất luận phát hiện nào mới.
Có người xâm nhập.
Lúc ấy, là ai tiến nào? Lộ Hiểu Vân lại làm gì?
Anh không phải Lộ Hiểu Vân, không thể nhận ra sự biến hóa hơi thở của huyệt, cũng không thể tùy thời áp dụng hành động.
Tầng ba im ắng, ánh sáng đèn pin chiếu ra một phạm vi hình cung, chiếu lên mấy cánh cửa đóng chặt, như sư tử ngậm chặt miệng, một khi ánh sáng rời khỏi, chúng sẽ há miệng lao đến.
Anh cảm thấy thứ gì đó đang động đậy trong tòa nhà này, lặng yên không một tiếng động mà áp sát. Sau khi 'nó' đến, cảm giác này chưa từng một lần tiêu tán.
Lộ Hà chặt chẽ chú ý động tĩnh bốn phía, đôi mắt, mũi và lỗ tai, đều giữ vững trạng thái khẩn trương mà dò xét thay đổi xung quanh. Thậm chí anh còn nghe theo lời anh hai nói, nhắm mắt lại mà dùng làn da để cảm giác.
Quá trình tập trung cao độ lãng phí tinh lực đó giằng co gần một giờ, mà cả người anh từ khi nhập huyệt đến giờ đã phải chịu sức ép mà vận chuyển suốt mười mấy giờ đồng hồ.
Thân thể anh sắp không chịu nổi. Thứ bắt đầu từ chân, đã bắt đầu lan ra nửa người dưới, bắt đầu lan về phía nửa người trên, điều này khiến anh cảm thấy mình là một con mồi thơm ngào ngạt, một thứ sắp chuyển hóa thành vật kia, tất nhiên sẽ hấp dẫn vô số đồng loại tới.
Mà anh tay không tấc sắt, một mình chiến đấu.
Cộp, cộp, cộp.
Một loạt tiếng bước chân bỗng nhiên vang lên.
Cộp, cộp, cộp.
Tiếng bước chân thong thả chậm rãi đạp lên cầu thang.
Tựa hồ gợi lên hồi ức xa xăm của anh, Lộ Hà cau mày lắng nghe một lát, bỗng nhiên nhận ra: Đây là tiếng bước chân của lão Trương mà anh đã từng nghiên cứu cẩn thận! Hắn ta đang đi về phía tầng ba!
Vô luận thế nào, cũng không thể tiếp tục tiếp xúc với những thứ này, huống chi ai biết được những thứ này có biến hóa gì sau khi 'nó' tới hay không? Anh nhìn bốn phía, nhanh chóng đưa ra quyết định, trốn vào phòng hồ sơ.
Sau khi bọn họ đi, cửa phòng hồ sơ vẫn luôn khép hờ, mắt thấy tiếng bước chân sắp tới tầng ba, Lộ Hà nghiêng người một cái liền chui vào.
Dùng tốc độ được huấn luyện ra ở huyệt, anh dùng đèn pin quan sát một vòng phòng hồ sơ, từ sàn nhà đến trần nhà, sau khi xác nhận không có bất kỳ thứ gì kỳ quái, anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thứ trong huyệt hoạt động càng lúc càng thường xuyên, đây là kết luận anh đưa ra sau khi đi một vòng quanh tầng ba, mà đây cũng là lý do tại sao anh vẫn chưa thể thoát khỏi tầng ba để xuống dưới tìm tung tích Tôn Chính. Bên trái cầu thang có bóng dáng bồi hồi của lão Trương, bên phải cầu thang là phạm vi hoạt động của thằng bé kia.
Thật giống như vận mệnh đã định rằng hắn sẽ bị vây tại tầng ba.
Nghiêng tai nghe tiếng bước chân xa dần, anh đẩy cửa một cái, dùng đèn pin cẩn thận quan sát bên ngoài. Dùng đèn pin trong hoàn cảnh tối tăm vô cùng như vậy chính là thời khắc căng thẳng thần kinh nhất, càng sáng thì những nơi tối tăm xung quanh lại càng như cất giấu những nguy hiểm chưa biết, mà mỗi một tấc trong bóng tối đều có thể tùy thời nhảy ra thứ gì đó.
Ánh đèn thoảng qua vách tường và khung cửa đối diện, tạm thời xác định khoảng nhỏ này đang nằm trong phạm vi an toàn, Lộ Hà nhẹ bước qua khe cửa ra ngoài.
Vừa định nhích người xuống lầu, anh lập tức hô to không ổn.
Trên cầu thang có một vết máu thật dài, không biết kéo dài về phía nào.
Đây nhất định không phải máu của Tôn Chính.
Anh chửi một câu, chết tiệt.
Anh cơ hồ đã nghe thấy âm thanh sàn sạt sởn tóc gáy kia, không, không phải cơ hồ, mà là đã nghe thấy!
Ánh sáng đèn pin đổi hướng, thình lình chiếu ra một thân thể vặn vẹo, đang ở trên hành lang ngay trước mặt anh, không thấy rõ mặt, chỉ lấy tốc độ cực kỳ chậm chạp mà mấp máy, máu lộc cộc lộc cộc chảy ra từ chỗ nào đó trên thân thể nó, vãi ra đầy đất.
Nắm chặt quyền.
Quả nhiên, thứ này cũng hướng về phía mình. Làm sao bây giờ?!
Thứ duy nhất có hữu dụng trong tay anh là chìa khóa xà cừ cũng đã đưa Tôn Chính, không có bất cứ thứ gì trên hành lang này có thể dùng để phòng thân.
Càng nguy hiểm hơn chính là — anh tựa hồ đã nghe thấy âm thanh sàn sạt dày đặc hướng từ dưới lầu tới, còn có nhiều thứ như vậy nữa?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?!
Trong đầu anh hiện lên một chỗ.
Chân có thể từ bỏ, mạng sống quan trọng hơn!
Lộ Hà cắn chặt răng, giơ một chân giẫm mạnh lên người thứ đang mấp máy kia, dồn đầy sự căm ghét. Chỉ nghe thấy một tiếng kẽo kẹt, như âm thanh xương cốt bị bẻ gãy vậy, 'cách' một cái, máu me lập tức ộc ra từ dưới thân thứ kia.
Lộ Hà nhịn không được, lại chửi một tiếng, tiếp tục lấy tốc độ cao phóng qua thứ này, thẳng đến khi còn cách phòng khám ngoại khoa không xa.
Phòng khám ngoại khoa chính là hầm trú ẩn cuối cùng Lộ Hiểu Vân để lại cho anh. Anh không hề do dự, té ngã lộn nhào vào trong phòng, sau đó lập tức xoay người đóng chặt cửa.
Tim không ngừng đập thình thịch kinh hoàng.
Chính mình ở đây còn gian nguy như vậy, Tôn Chính bên kia không biết thế nào rồi?
Chỉ mong mọi quái vật này đều hướng về phía mình.
Anh dựa lưng vào cửa, thở phì phò, cố gắng bình phục lại nhịp tim.
Mà thời gian nghỉ xả hơi ngắn ngủi này khiến anh có đủ không gian để suy nghĩ: Nếu, nếu Lộ Hiểu Vân thật sự trở thành 'nó', không, sẽ không, anh ấy nhất định đã dùng phương pháp nào đó để giải quyết vấn đề này, nhưng dựa theo sổ ghi chép thì sau đó bệnh viện tiến vào thời kỳ an ổn, Lưu Tần đã chết, 'nó' cũng không hoạt động, vấn đề hẳn đã được giải quyết.
Nhưng đến cuối năm 2005, huyệt lại bắt đầu cắn nuốt người sống. Điều này chỉ có thể thuyết minh rằng: Có một người bắt đầu tiến hành nghi lễ giống Lưu Tần, mà 'nó' này, cũng đã biến thành một 'nó' khác.
Là ai bắt đầu chuyện này một lần nữa?
Nghe tình huống trong băng cassette, thì Lưu Tần và Trần Chí Vấn chưa từng nói cụ thể chuyện đã xảy ra cho bọn họ, bọn họ chỉ nghe lệnh mà làm, lén phát hiện chuyện này bất thường mà thôi.
Nhưng tiếp xúc sâu với chuyện nào có vài y tá, đúng rồi, còn có một người... Lục Hưởng trong phòng cấp cứu năm đó.
Mà ông ta chính là viện trưởng đương nhiệm mình vừa gặp cách đây không lâu.
Thân là người cầm quyền, hành sự tự do, đối với bất kỳ ai thì hiềm nghi ông ta phải nhận cũng lớn hơn. Đây cũng là lý do tại sao ông ta nghe tin mình đến tìm người, liền mau chóng cử người đi xử lý thông tin trong phòng hồ sơ sao (tuy xử lý chưa sạch sẽ lắm)? Rốt cuộc lúc trước Nghiêm Ương cũng có tiếp xúc với ông ta, mà ông ta cũng đã nghe không ít chuyện từ chỗ Nghiêm Ương (thoạt nhìn Nghiêm Ương tương đối tín nhiệm hắn.
Ông ta thế nhưng to gan lớn mật dám vận dụng thứ cấm kỵ này... Nhưng một khi đã vậy, tại sao ông ta vẫn còn giữ tư liệu của Nghiêm Ương và Lưu Quần Phương, đúng rồi, giống việc Trần Chí Vấn tìm người viết ghi chép...
Thì ra là thế!
Lộ Hà bừng tỉnh đại ngộ, Lục Hưởng không có Lưu Tần chỉ đạo, trong quá trình thực hiện có thể xảy ra sai lầm, kéo theo bệnh viện đại loạn, ông ta lưu trữ thông tin tư liệu và ghi chép đều để tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề này.
Hóa ra ông ta cũng giống chúng tôi. Tuy rằng ông ta ở ngoài huyệt, nhưng lại như bị nhốt trong vòng luẩn quẩn của huyệt, đau khổ giãy giụa tìm kiếm biện pháp hóa giải.
Trần Chí Vấn, Lục Hưởng, mỗi một người có ý đồ lợi dụng huyệt, cuối cùng đều rơi vào kết cục đồng dạng nhau, họ khiến những sinh mệnh vô tội bị liên lụy mà rơi vào huyệt.
Lộ Hà cười. Anh nghe rõ tiếng sàn sạt dày đặc tụ tập ngoài cửa, nhưng lại nhếch miệng cười.