Sáng sớm ngày Hữu Thiên mất tích, theo người lính canh gác báo cáo lại, Hữu Thiên nói một ngày trước nghe được tin tức của quân Nhật Bản, than thở muốn đi tiền tuyến kiếm tin tức. Tiểu binh thấy anh là phóng viên cũng không hỏi nhiều, nào biết anh thực sự chạy đi đâu.
“Anh ta muốn đâm đầu vào chỗ chết sao, tưởng lũ Nhật Bản là quỷ ăn chay sao!” Không để tâm đến hình tượng rống giận chính là Tuấn Tú, nó cho rằng Hữu Thiên không muốn nhìn thấy Tại Trung cùng Duẫn Hạo cùng nhau, cho nên nhàm chán chạy đi. “Đội trưởng, khó tránh vị phóng viên này bị giặc bắt được sẽ khai hết, tôi sẽđi tìm anh ta.”
Duẫn Hạo đè lại bả vai Tuấn Tú bảo nó không cần xúc động, Hữu Thiên là người hiểu biết, tuy rằng cấp trên có thể lo lắng, nhưng cái việc phản quốc, hắn tin tưởng Phác Hữu Thiên tuyệt đối sẽ không làm. “Không tìm thấy cậu ta, nhưng cũng không khẳng định là cậu ta bị địch bắt. Theo tôi thấy, phái vài người thân thủ tốt ở ven đường tìm kiếm một chút, nói không chừng có thể tìm thấy cậu ấy.”
Triệu đội trưởng nhìn Trịnh Duẫn Hạo, vị sĩ quan phụ tá của ngũ đoàn, cả ngày lại ngây người ở chỗ của ông, nghiễm nhiên coi như một phần tử của tam đoàn. “Trịnh sĩ quan phụ tá nói phải, trước phái vài người đi tìm xem sao rồi tính sau.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa thấp thoáng một thân ảnh màu trắng dời đi, giống như một đám sương mù, một hồi đã không thấy bóng dáng.
Thân ảnh bên ngoài chính là hồ ly Tại Trung, y ở ngoài cửa nghe mọi người nói Hữu Thiên mất tích, liền nghĩ tới chuyện lần theo mùi. Tiểu tử này cũng quá liều lĩnh, hoàn toàn không hợp với tính cách bình thường của cậu ta.
Mà bên này Hữu Thiên cũng chưa đi đâu quá xa, kỳ thật tin tức tiền tuyến anh nghe được là có thật. Cả ngày ngây ngốc ở đoàn lý, sợ không khống chếđược bản thân mà chạy đi tìm Tại Trung. Anh biết Tại Trung cùng Duẫn Hạo lưỡng tình tương duyệt, thế nhưng bảo anh trơ mắt nhìn người mình yêu cùng bằng hữu tốt nhất của mình bên nhau, anh thật sự không làm được.
Chung quy vẫn là chậm, trận đấu này còn chưa chính thức bắt đầu, anh liền nghiễm nhiên thành kẻ thất bại.
Tại Trung dựa vào mùi đuổi theo, quả nhiên thấy được thân ảnh quen thuộc phía trước. Người kia đi thật chậm, có phần loạng choạng, có khi không để ý va phải cục đá ven đường, hoàn toàn không chú ý tới bản thân sắp đi tới khu vực ranh giới của hai phe.
Y liền gia tăng tốc độ, xông lên dùng răng nanh sắc nhọn cắn ống quần người kia, gào thét kéo trở về.
Phác Hữu Thiên đột nhiên cảm thấy thân thể chững lại, phía dưới chân giống như có vật gì lôi kéo liền cúi đầu xuống xem. Phát hiện con gì giống như con cún nhỏđang cắn ống quần anh, kéo kéo trở về.
Anh sửng sốt, nói “Tại…Tại Trung ca?”
Hồ ly nghe thấy tiếng người, đình chỉ cắn xé ngẩng lên nhìn anh. Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn cau có, còn cùng với theo miệng phả ra bạch khí, hướng về Hữu Thiên nhẹ kêu hai tiếng, sau đó quay người trở về.
Hữu Thiên đành ngoan ngoãn đi theo hồ ly, anh biết nếu không nghe theo, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Bản thân nghĩ như vậy nhưng khóe miệng lại khẽ mỉm cười, Tại Trung vẫn rất quan tâm mình nha.
Duẫn Hạo vừa từ trong phòng đi ra liền phát hiện thấy dấu chân Tại Trung, vội vàng gọi Tuấn Tú cùng Xương Mân đi theo phía sau. Đi được vài dặm liền thấy một người một hồ chậm rãi đi tới, người nọ còn cúi đầu, không phải Hữu Thiên thì là ai.
Tại Trung thấy phía trước xuất hiện thân ảnh quen thuộc, liền nhanh chân chạy về phía trước. Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn khoảng cách giữa anh và hồ ly dần dài ra, dừng bước.
Một tiếng nổ lớn, từ phía sau anh truyền tới.
Hữu Thiên quay đầu lại, bị bụi cát làm cho hai mắt nhắm chặt. Thế nhưng anh có thể nghe thấy được tiếng binh sĩ hò hét, cùng với tiếng bom nổ cách đó không xa.
“Anh là người chết sao! Nằm xuống có biết hay không! Mau nằm xuống.” Hữu Thiên trong nháy mắt sững sờ, một người vừa nói vừa chạy về phía anh, đem anh áp trên mặt đất.
Giọng nói cao vυ"t mà khàn khàn.
Viện binh ở phía sau bất ngờ xông lên, nhưng người cũng không nhiều, căn bản không chống đỡ được lâu. Tuấn Tú nói Duẫn Hạo cùng Xương Mân nhanh trở về, chính mình lưu lại bảo hộ Phác Hữu Thiên.
Hữu Thiên quay đầu nhìn về phía Tuấn Tú nằm bên cạnh mình, nó một tay đè nặng mũ, một bàn tay đặt trên lưng anh, híp mắt nhìn về phía tiền phương.
“Anh có phải ở nước ngoài ngây ngốc cho nên không hiểu rõ tình huống, anh không biết đứng như vậy sẽ bị đánh bom chết sao?” Chờ cho tiếng đạn nổ thưa thớt hơn, Tuấn Tú một phen kéo Hữu Thiên đứng lên, bước nhanh về phía hậu phương.
“Cậu tại sao phải ở lại chỗ này.” Không thèm trả lời câu hỏi của Hữu Thiên, Tuấn Tú khẽ nhìn anh coi thường, lôi kéo tay anh nắm thật chặt.
“Không ở lại chỗ này, chẳng lẽ để anh ở đây một mình?”
Hữu Thiên cười cười, xem ra quả đào này tính tình cũng bá đạo, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Một cỗ gió mạnh đánh úp lại, Tuấn Tú lảo đảo ngã lên người Hữu Thiên.
Một sợi sợi tơ màu đỏ theo khóe miệng nó chảy xuống, cùng với lời tự giễu. “Anh xem, bị thương thì sẽ giống như vậy này.”
Hữu Thiên ngây ngốc ngồi trên đất, trong lòng ngực ôm lấy thân thể đã lạnh của Tuấn Tú. Đạn pháo đã sớm ngừng từ lúc nào, anh cũng không để ý tới.
Một mảnh bom nhỏ chui vào sau lưng Tuấn Tú, một mảng màu đỏ dần lan rộng.
“Hữu Thiên? Tuấn Tú!” Thanh âm hoảng hốt của Duẫn Hạo truyền tới, hốt gần hốt xa, Hữu Thiên xòe bàn tay ra, đập vào mắt là một màu đỏ, không phải của mình, là của ai?
Duẫn Hạo nhìn Hữu Thiên dù gọi như thế nào cũng đều không phản ứng vừa tức lại vừa vội, “ba” một cái tát lên mặt anh. Lúc này anh mới lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn vào Duẫn Hạo.
“Duẫn Hạo, tôi tại sao lại ở đây?”
Xương Mân vội ôm Tuấn Tú từ trong lòng Hữu Thiên, dùng đôi chân dài chạy thật nhanh tới bệnh xá. Duẫn Hạo kéo Hữu Thiên vẫn như cũ tê liệt trên mặt đất, vừa đi vừa hỏi.
“Rốt cuộc sao lại thế này, Tuấn Tú tại sao lại bị thương?” Nhớ khi đó hắn ôm Tại Trung cùng Xương Mân chạy thật nhanh về gọi cứu viện, không nghĩ tới trận này vừa mới đánh một chút liền xong, Tuấn Tú bị thương, Hữu Thiên cũng thành bộ dáng ngây dại.
Hữu Thiên lắc lắc đầu, nhìn lại máu tươi còn lưu trên tay mình, thanh âm ám ách. “Pháo, một mảnh pháo vỡ ghim vào người cậu ấy.”
Nghe được bốn chữ “một mảnh pháo vỡ “, Duẫn Hạo vội vàng sờ soạng khắp người Hữu Thiên một cái, phát hiện anh bình an vô sự mới yên lòng. Lúc này hắn lại nghi vấn,” Cậu không có việc gì, vậy tại sao Tuấn Tú lại bị thương?”
“Cậu ấy cản thay tôi.” Hữu Thiên nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra nụ cười của Tuấn Tú, cùng với câu nói đùa lúc đó.
Duẫn Hạo không hỏi nữa, dùng tay vỗ lên bả vai của anh một cái.
Vì bị thương ở lưng, Tuấn Tú sau khi phẫu thuật xong đành nằm úp sấp, chỉ lộ ra một bên mặt.
Hữu Thiên áy náy ngồi ở trước giường, nhìn Tuấn Tú mê man, đã vài ngày rồi nó vẫn chưa tỉnh, mất đi sinh khí, khuôn mặt bình thường hồng hào nay trở nên trắng bệch.
“Tuấn Tú a, có nên cảm thấy may mắn là mảnh pháo găm vào không sâu? Hay là may mắn thể chất cậu cùng người thường bất đồng? Đồ ngốc, biết rõ vật kia có thể gây chết người, tại sao còn chịu thay tôi?” Hữu Thiên khởi khởi dính trên môi Tuấn Tú, nói nhỏ.” Ban đầu tôi không nghĩ cậu là người vì bằng hữu cũng không quản ngại tính mạng. Tôi thiếu cậu một mạng, nên báo đáp sao đây?” Anh thở dài, giúp nó dịch dịch chăn, động tác mềm nhẹ e sợ đυ.ng tới miệng vết thương của nó. “Tuấn Tú, cậu phải nhanh tỉnh lại. Cậu cũng biết nửa tháng nữa sẽ tới mùa hoa đào nở, nếu không tỉnh lại, cậu sẽ thành đào yêu không giữ lời.”
Tuấn Tú vốn đang mê man, bên môi lại hơi khẽ cười.
/Anh xem, bị thương thì sẽ giống như vậy này./
Anh xem, may mắn người bị thương không phải là anh.
Hết chương 21