Chương 1: Ha ha, tai nạn giao thông chết tiệt này

Hứa Anh trừng mắt nhìn cái xác của mình… A, không đúng, là cơ thể đã lìa hồn rồi mới đúng.

Cô cảm giác được rất rõ ràng ác ý của cả thế giới đối với mình.

Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cô, sau đó cô bị xe đυ.ng phải. Cô bị đυ.ng trong lúc đang trên đường đi lấy bánh sinh nhật về.

Có lẽ là do tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh nên cô cũng không cảm giác được đau đớn, ánh mắt chỉ kịp trợn lên một cái thì đã phát hiện linh hồn của mình bị đυ.ng văng ra ngoài, bay lơ lửng giữa không trung và nhìn mọi thứ bên ngoài bằng cái nhìn của chúa…

A, sự tiếc nuối duy nhất chính là không thể ăn bánh sinh nhật được nhưng không thể lấy lại tiền a a a!

Hứa Anh bình tĩnh nhìn xe cứu thương đến, rồi cô lại tiếp tục tình nhân viên y tế đưa xác của mình đi…. Ừ, cơ thể của cô được nâng lên xe cứu thương, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng hơi thở của cô nữa.

Ồ, thì ra cô chưa chết nha…

Cái gì? Cô vẫn chưa chết sao?

Ha ha ha ha, đó không phải là cô còn cơ hội ăn bánh sinh nhật sao?

Một giây trước Hứa Anh còn cảm thấy thế giới này thật là khốn nạn, một giây sau cô lại cảm thấy mình như có được hi vọng, tâm trạng thay đổi nhanh quá cũng làm cô có cảm giác mệt mỏi.

Ấy, bây giờ cô là một linh hồn thì sao cô biết mệt hay không mệt được.

Hứa Anh điều khiển linh hồn cử động một chút, cô phát hiện mình có thể dùng suy nghĩ để di chuyển nên dự định đi theo cơ thể của mình đến bệnh viện, nói không chừng cô còn có thể tỉnh lại sớm một chút để ăn bánh sinh nhật nha.

Nhẹ nhàng một mét, hai mét,… Ơ, sao lại không di chuyển thế này?

Hứa Anh không tin được, lại thử đi về phía trước và phát hiện hình như có làm như thế nào thì cô vẫn không thể đi xa được, cho dù là hướng nào thì cô cũng không thể rời khỏi vị trí này hơn hai mét.

Cô nhìn theo xe cứu thương càng lúc càng xa với khuôn mặt không thay đổi, trong lòng Hứa Anh đau thương mà âm thầm nói ra một câu: :Đừng, cơ thể của tôi…”

Còn có chuyện gì thảm hại hơn chuyện bị xe đυ.ng đến nỗi văng cả linh hồn ra không?

Có, đó là không thể đi theo cơ thể của mình và không thể ăn bánh sinh nhật nữa.

Hứa Anh cô đơn đứng tại chỗ, cô có cảm giác cả đời này mình cũng không thể rời khỏi nơi mình bị tai nạn giao thông được.

Đang lúc nghĩ như vậy thì một giây sau cô lại bị kéo về một hướng khác… Bay?

Hứa Anh trợn mắt há mồm: Wtf? Ai có thể nói cho tôi biết là chuyện gì đang xảy ra không?

Vừa bị kéo đi rồi vừa phải sắp xếp suy nghĩ, Hứa Anh sắp phát điên lên rồi.

Cô không thể đi theo cơ thể của mình thì thôi đi, vì sao cô lại bị cưỡng chế đi theo người gây ra tai nạn vậy?

Đúng vậy, cô đi theo xe cứu thương của người gây tai nạn giao thông. Hơn nữa cô còn không biết vì sao hai người lại không đến chung một bệnh viện.

Trong lòng Hứa Anh có một cảm giác không tốt, cô cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Sau một loạt động tác tiếp theo, Hứa Anh dần dần hiểu được một chuyện.

Cô thật sự bị cưỡng chế trói lại bên người đã gây ra tai nạn, phạm vi hoạt động là hai mét.

Chẳng qua, đó không phải là vấn đề lớn nhất của Hứa Anh, vấn đề lớn nhất là nhóm người này không có đưa người đang hấp hối đã gây tai nạn này tới bệnh viện mà còn đưa anh ta tới một chỗ chim không thèm ỉa nữa.

Hứa Anh sờ sờ cằm, tuy rằng như vậy không tốt nhưng cô cảm thấy hơi thích đó nha.

Ừ, không phải vì bị anh ta đυ.ng trúng nên cô cảm thấy có hơi hả hê khi anh ta gặp chuyện như vậy đâu.

Tuyệt đối không phải nha!

Thừa dịp mình là một linh hồn không ai có thể nhìn thấy được nên cô rất tự do tự tại bay tới bay lui, cảm thấy quá nhàm chán nên cô bay tới trước mặt người đàn ông gây họa kia.

Ừ, là một người đàn ông, vẻ ngoài rất đẹp trai, dáng người cũng rất được, cũng rất có tiền.

Nhưng lúc cô đang đánh giá thì đột nhiên người đàn ông kia lại mở mắt.

Hứa Anh nhanh chóng lui lại một bước, sau đó cô mới nhận ra được thì ra người đàn ông đang nhìn xuyên qua linh hồn cô để đánh giá hoàn cảnh xung quanh, anh không thể nhìn thấy cô được.

Tuy rằng biết đối phương không nhìn thấy cô nhưng cô vẫn cảm thấy hơi tội lỗi.

Mẹ nó chứ, rõ ràng cô mới là người bị hại, cảm thấy tội lỗi cái cọng lông á!

Bởi vì bị cưỡng chế trói buộc, Hứa Anh cũng chỉ có thể theo đối phương đi khắp cái căn phòng nhỏ màu đen này. Hứa Anh nhìn thấy người đàn ông kia bị thương nặng như vậy mà vẫn còn có thể hành động tự nhiên như thế thì không khỏi cảm thấy vô cùng bội phục. Cô bắt đầu hiểu được vì sao những người đó cố ý tìm một căn phòng nhỏ màu đen không có cửa sổ nhưng lại có một cửa ra vào.

Nhìn tư thế này của anh, nếu có cửa số thì chắc đã chạy thoát từ sớm rồi.

Hứa Anh nghe thấy một tiếng động trong căn phòng nhỏ màu đen, cánh cửa phòng bị mở ra, một đám người đi đến.

Hứa Anh:… Con mẹ nó thật sự là một đám hèn nhát! Đối với một người bị thương nặng như thế thì các người có thật sự cần thiết phải trang bị đầy đủ và chĩa súng vào người ta như vậy không?

Thủ lĩnh của đám người khốn nạn kia đi về phía trước hai bước, trên mặt nở một nụ cười tươi đầy bỉ ổi rồi nói: “Cung Kình, không ngờ là mày cũng có ngày hôm nay.”

Cung Kình trào phúng: “A, thật sự là một tên phế vật.”

Sắc mặt của tên thủ lĩnh trở nên cực kỳ khó coi, để chứng minh mình không phải phế vật nên hắn đi lên từng bước thật lớn nhưng vẫn không quên chĩa súng thẳng vào Cung Kình.

Cung Kình và Hứa Anh phía sau cực kỳ ăn ý nhìn khoảng cách giữa hai người rồi đồng thanh mắng: “Quả nhiên là phế vật.”

Không biết có phải vì có cùng tần số điện não hay không mà đột nhiên Hứa Anh cảm thấy cái tên gây tai nạn này thuận mắt hơn một chút.

Đương nhiên chỉ là một chút thôi, nếu xét theo thang điểm một trăm thì nhiều nhất là một điểm.

Tên thủ lĩnh hèn nhát này vừa nhìn là đã biết hèn rồi, nhưng không có cách nào khác, ai bảo người anh ta gặp phải không phải là một người bình thường mà là một quái vật cơ chứ? Ví dụ rất đơn giản thôi, một người bình thường gây ra tai nạn giao thông như vậy thì chắc chắn sẽ chết rồi nhưng Cung Kình lại chỉ bị thương nặng thôi, bạn đã nhìn thấy người nào đã bị tai nạn giao thông nghiêm trọng như thế mà chỉ sau hai giờ đã tỉnh táo rồi còn đi đứng rất tốt nữa chưa?

Tên thủ lĩnh hèn nhát kia không nhịn được nên nhìn vào miệng vết thương đang đổ máu trên người Cung Kình, đột nhiên cảm giác phần ngực bị Cung Kình đạp một cái vài năm về trước lại đau nhói lên.

Tên thủ lĩnh khó khăn nuốt nước miếng rồi nói: “Cung Kình, hôm nay chính là ngày chết của mày.”

Hứa Anh: Xin anh nói năng độc ác một chút, có khí thế một chút được không?

Cung Kình vẫn trào phúng như trước: “A, phế vật thì cũng chỉ là phế vật thôi.”

Tên thủ lĩnh: “…” Anh ta bắt đầu hối hận vì đã trêu chọc tên Cung Kình biếи ŧɦái này.

Tuy rằng bây giờ anh ta hối hận nhưng thả Cung Kình ra thì là tự tìm đường chết, cho nên anh ta ra lệnh một tiếng, hơn mười họng súng đều nhắm vào Cung Kình, đợi một câu mệnh lệnh nữa của anh ta thì sẽ bắn Cung Kình thành tổ ong vò vẽ ngay.

Nếu là người thường thì lúc này chắc là sẽ sợ hãi đến mức không kiểm soát được, nhưng sắc mặt Cung Kình vẫn rất thản nhiên, thậm chí còn khinh thường nhìn thoáng qua lũ hèn nhát kia, dường như đang nghi ngờ anh ta không dám nổ súng.

Tuy rằng rất hèn nhát nhưng trong lúc bị người khác chế giễu, nếu không cứng rắn một chút thì thật sự phải xin lỗi những vũ khí hạng nặng này của anh ta rồi. Thế là anh ta giơ cao một bàn tay lên rồi nói: “Bắn!”

…..

…..

…..

Hứa Anh ngoáy ngoáy cái lỗ tai: lực sát thương của mấy cái âm thanh này không đùa được đâu, cho dù là linh hồn thì cũng không tránh được.

Cung Kình nhíu mày lại, anh nhìn bọn người đối diện bằng một ánh mắt kỳ quái.

Mà tên hèn nhát kia thì sửng sốt đến hơn mười giây mới phản ứng lại được: “Chuyện này, con mẹ nó có chuyện gì thế?”

Cung Kình cười nhạo một tiếng: “Mày đem hơn mười cây súng xịt đến đây để diễn hài cho tao xem à?”