Chương 9

“Tìm được vị trí của chị Giai Giai rồi.”

Hồ Tiểu Tuyền ừa thở hồng hộc vừa chạy tới.

“Ở nơi nào?”

“Ở sau núi của làng m lĩnh.”

Dương Văn quay đầu hỏi tôi:

“Bình thường sau núi để làm gì, cô biết không?”

Tôi nuốt một ngụm nước bọt.

“Là, là bãi tha ma.”

Sau khi hộp hợp với nhóm Chung Hạo, chúng tôi vội vã chạy tới phía sau núi làng Âm Lĩnh.

Lúc này phía sau núi của làng Âm Lĩnh khác với bãi tha ma ở làng Dương Lĩnh của tôi.

Đây có lẽ là phần mộ tổ tiên từ thời làng m Lĩnh, những phần mộ lớn lớn bé bé được lập đều có một thanh gỗ cắm ở trên.

Chú chó lớn bằng bằng tay còn đang chạy về phía trước, và cuối cùng biến mất ở trước một ngôi mộ.

Hồng Lỗi còn chưa đợi chúng tôi hành động đã vung tay lên, trên mặt đất xuất hiện một số công cụ, không nói lời nào đã bắt đầu đào ngôi mộ kia lên.

Dương Văn và những người khác cũng xắn tay tới giúp, không bao lâui đã lộ ra một chiếc quan tài đen bóng, bên trong truyền ra tiếng đập ‘bang bang’.

Trong mộ địa mộ tối đen như mực, nên tôi chỉ có thể đi dạo loanh quanh, không dám đi quá xa.

Tôi nhìn một dãy mộ được lập bia, dừng ở tên khắc trên một ngôi mộ, bỗng phát hiện phần mộ này trông có vẻ kỳ lạ.

Mặt trên không có lạc khoản của người lập bia, cũng không có ghi quê quán của người chế.t hay ngày sinh và ngày mất, chỉ viết mấy chữ to vô cùng đơn giản là: mộ của Hàn Thanh.

Nhưng điều càng khiến cho tôi để ý chính là, hầu hết các bia mộ ở đây đều khắc họ Lưu là họ của người trong thôn làng, cho dù qua đời không phải là họ Lưu, thì người lập bia nhất định cũng là họ Lưu.

Trước ngôi mộ này bày rất nhiều cống phẩm và tiền giấy còn chưa đốt xong, vậy cái người tên Hàn Thanh được tế bái này là ai, một người mang họ ở nơi khác vì sao lại nhận được nhiều lễ bái như vậy?

Mấy người đàn ông bên kia đã mở quan tài ra, bên trong đúng là Miêu Giai Giai đang thiếu oxy suýt nữa thì toi mạng.

“Lúc ấy em đang đứng ở cửa, có một làn sương mù màu xám ập về phía em, may là em đã có sự chuẩn bị từ sớm.”

Cô ấy được Hồng Lỗi đỡ ra khỏi quan tài, phải mất một lúc lâu cô ấy mới thở lại bình thường được.

“Tôi không có đạo cụ ‘’Tiếp cận từ đằng xa’’, nhưng lại có một đạo cụ bốn sao 『Lời khai của người chế.t』, nó có thể đưa tôi đến gần một người đã chế.t có mối liên hệ quan trọng với thế giới hiện tại, vì vậy tôi đã đánh cược một lần.”

Dương Văn nghe thấy lời này, đôi mắt không khỏi sáng lên, lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, không biết vì sao mà dường như tôi biết anh ta muốn nói gì, bèn chỉ về phía phần mộ của Hàn Thanh.

Dương Văn cũng không hề do dự, chỉ vào phần mộ kia.

“Đào phần mộ này đi.”

Cũng may là có nhiều người ở lại, một lúc sau đã mở được quan tài của Hàn Thanh ra, thi th.ể bên trong đã thành một bộ xương khô.

Dương Văn ném ra một con búp bê nhỏ trông giống bác sĩ, khi con búp bê này rơi xuống bộ thi cốt liền hóa thành một ánh sáng trắng.

Chung Hạo ở bên cạnh đọc ra thông tin mà ánh sáng trắng mang đến:

“Nam, ước chừng 25 tuổi, nguyên nhân chết là trúng độc, thời gian tử vong đại khái vào một năm trước.”

Dương Văn nhảy vào trong quan tài, tìm kiếm trên dưới một lúc rồi mang lên hai thứ.

Một thứ là trang phục chú rể đã sờn còn lại một nửa, thứ còn lại không ngờ là một chiếc đồng hồ quả quýt vẫn còn đang chạy!

Dương Văn nhìn đồng hồ quả quýt không thuộc về ngôi làng đồi núi lạc hậu này ở trong tay, sau đó ngẩng đầu nói:

“Tôi nghĩ, đại khái là tôi đã biết mấy khối vàng nhỏ của bọn họ là từ đâu ra rồi.”