Thời điểm kể đến đây, tôi nghe thấy bọn họ truyền đến tiếng từng đợt hít khí.
Không hiểu sao trong lòng tôi dâng lên một tia đắc ý nho nhỏ, dọa chết mấy người nè.
“Sau đó thì sao? Có chuyện gì liên quan đến làng m Lĩnh nữa không?”
Dương Văn ở bên cạnh tôi đột nhiên lên tiếng, tôi nhìn anh ta với vẻ cảnh giác, xác định trong tay anh ta không có đồ gì kỳ lạ mới tiếp tục mở miệng:
“Sau đó họ không tìm được người nào ở xung quanh, vì vậy họ đoán rằng có thể là cả làng đã dời đi, bèn định cư ở chỗ này.”
“Tôi cũng tìm được một vài truyền thuyết, trừ một ít phong tục kỳ quái ra thì phần lớn đều nói mơ hồ không rõ, chỉ biết vốn lúc đầu làng này tên là m Lĩnh thôi.”
“Sau này cảm thấy gọi là làng m Lĩnh thật sự có chút không may mắn, cũng có lẽ là chiếm thôn làng của người khác nên trong lòng thấy bất an, bèn đổi thành làng Dương Lĩnh.”
Nhìn bọn họ vẫn đợi tôi nói tiếp, tôi lại lắc đầu.
“Những chuyện khác thật sự tôi không biết, tôi chỉ nhớ rõ được chuyện này thôi.”
Dương Văn gật đầu, lại hỏi:
“Lúc trước cô nói có liên quan đến văn tự ghi lại chuyện làng m Lĩnh, cô biết nó ở đâu không?”
Tôi do dự giây lát, nói với vẻ không chắc chắn:
“Đại khái là ở trong nhà thôn trưởng thì phải.”
Dương Văn không trả lời lại mà xoay người nói với Hồng Lỗi:
“Tuy kinh nghiệm của Phương Lâm và Cao Minh Lượng không nhiều, nhưng trong tay cũng có đạo cụ, có thể không nói một tiếng gì mà đã bị bắt đi thì khẳng định là đối phương đã có chuẩn bị. Kể cả cô chủ nhà trọ có nói từ trước thì chúng ta cũng rất khó để phòng bị.”
Hồng Lỗi nghĩ đến tình hình quỷ dị vừa rồi cũng thở dài, không lên tiếng nữa.
Dương Văn xoay người nhìn về hướng cửa thôn, phát hiện bên kia bị một mảng sương mù bao phủ, đã không thể ra khỏi thôn, bèn nói với mấy người còn lại:
“Chúng ta đến nhà của thôn trưởng trước đã, để tìm hiểu xem rốt cuộc làng Âm Lĩnh đã xảy ra chuyện gì.”
Ta cũng chỉ đến mang theo bọn họ hướng về thôn trưởng gia phương hướng đi đến, đi chưa được mấy bước, liền ngừng lại.
Nhìn quanh bốn phía, ta mới phát hiện thôn này thập phần xa lạ, này căn bản không phải ta quen thuộc dương lĩnh thôn!
Thấy tôi dừng lại, Dương Văn đánh giá bốn phía một lát, giống như cũng phát hiện ra gì đó.
“Ngôi làng này có vẻ hơi khác so với lúc chúng ta đến đây vào buổi chiều.”
“Đương nhiên là khác, làng của chúng tôi tuy hơi hẻo lánh, nhưng nhà của mọi người vẫn là nhà ngói khang trang, anh nhìn xem này……”
Tôi còn chưa nói xong, đã bị Miêu Giai Giai kích động ở bên cạnh cắt ngang:
“Nơi này là làng Âm Lĩnh!”
Tầm mắt của Dương Văn đảo qua những ngôi nhà bằng gạch mộc mạc ở xung quanh rồi tiếp lời:
“Nơi này chắc đúng là làng m Lĩnh, hiện tại chúng ta đang ở làng Âm Lĩnh của hơn một trăm năm trước.”
Dương Văn lại nhìn về phía tôi.
“Có ngôi nhà nào từ thời làng m Lĩnh vẫn chưa bị mấy người trong làng cô dỡ bỏ không?.”
Tôi gật đầu.
“Nhà thờ tổ không bị phá bỏ vì mấy người già trong làng đều nói nơi đó tà môn, nên không ai dám động thủ, vẫn luôn bảo tồn tới bây giờ.”
“Nhà thờ tổ ở đâu?”
“Ở giữa làng.”
Chúng tôi vừa đến cổng của nhà thờ tổ trong làng m Lĩnh, còn chưa đi vào đã có một làn sương mù màu xám dần dần tràn ngập không khí.
Lại là này làn sương xám này, vừa rồi chính là sương xám tan đi mới phát hiện thiếu hai người, hiện tại lại tới nữa.
Nhưng khác với vừa rồi chính là, trong sương xám không có đội ngũ mặc hồng y đón dâu, mà là truyền đến từng tiếng hát đồng dao của mấy đứa trẻ con.
“Cô dâu mới, cô dâu mới,”
“Mang hoa hồng, mặc áo đỏ,”
“Đỡ chú rể đi bái đường,”
“Lại bái nhà thờ tổ rồi vào động phòng,”
“Hôm nay thành hôn trong nhà bận*,”
“Ngày mai vào trong thành mua thức ăn!”
*bận: bận bịu (do vội, gấp rút)
Từng đợt đồng dao quỷ dị này càng ngày càng gần, trong sự hoảng loạn có người hô to một tiếng, hình như là tiếng của người đàn ông đeo kính.
“Đừng vào nhà thờ tổ!”