Sắc mặt của Miêu Giai Giai cũng trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cố hết sức nâng cao tinh thần:
“Nghe nội dung thông báo vừa rồi, kích phát nhiệm vụ là mười người, có nghĩa là nhóm Dương Văn bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì, chúng ta chờ bọn họ trở về rồi cùng nhau bàn thêm đối sách vậy.”
Mới vừa nói xong, cửa quán trọ bỗng được mở ra, là Dương Văn và mấy người còn lại.
Thời điểm bọn họ đi vào, Dương Văn lại đánh giá tôi một lượt, nhìn đến mức tôi cảm thấy rùng mình.
Tôi thấy người đã đến đông đủ, bèn tự giác dọn cơm chiều đã chuẩn bị lên, xong xuôi định về phòng mình.
“Cô chủ, nhìn đây này.”
Tôi nghe thấy có người gọi tên tôi, bèn quay đầu lại theo bản năng.
Trong tay Dương Văn đang giơ hai con búp bê bằng vải lớn bằng một bàn tay, chúng đang nắm tay ngồi cạnh nhau, trông rất ngây thơ chất phác.
Tôi chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng chợt lóe.
Hồng Lỗi nhìn thấy búp bê vải trong tay Dương Văn, anh ta nhảy dưng lên giống như bị dẫm phải đuôi.
“Đạo cụ năm sao『 Đồng đội trung thành 』, có thể cưỡng chế trói buộc với một NPC, nếu sử dụng tốt thì nó có thể thông qua một thế giới cấp D mà không bị thương, cậu cứ lãng phí như vậy?”
Tuy nghe chẳng hiểu đạo cụ là có nghĩa gì, nhưng nửa câu sau tôi nghe lại hiểu, anh ta xem thường tôi.
Dương Văn cũng không để ý đến anh ta, chỉ tiếp tục nói với mình tôi:
“Cô chủ, làm phiền cô đi cùng chúng tôi vào trong làng một chuyến.”
“Điều kiện đơn giản để thông qua thế giới cấp S có hai cách, hoặc là tìm ra chân tướng, hoặc là sống sót thành công, cho dù là cách nào thì hiện tại chúng ta vẫn cần phải về làng m Lĩnh một lần nữa.”
Tôi đi dẫn đường ở phía trước, có thêm cả mười người đi đằng sau, khiến tôi thấy không được tự nhiên, một lúc nữa nhất định phải tìm cơ hội cắt đuôi bọn họ mới được.
Lần trước vào thôn làng là từ nửa tháng trước, tôi thường dựa vào thôn dân thỉnh thoảng đến nghỉ chân để tìm hiểu sự tình trong thôn, chứ chưa từng đi qua đêm như thế này.
Trời đã tối, nhưng hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng soi xuống có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh.
Lúc trước Hồng Lỗi nói trong thôn làng không có người sống, tôi bèn nhìn xung quanh khắp nơi, không thể nào là sự thật được.
Mới vừa vào cửa thôn làng chưa được bao xa, có sương mù xám xịt dần dần tràn ngập trong không trung, cảnh vật ở bốn phía vốn rõ ràng giờ trở nên mơ hồ.
Có một đoàn rước kiệu mặc đồ cưới tiến về phía chúng tôi, khoảng mấy chục người, họ vừa diễu hành vừa rải phong bao lì xì xung quanh, còn diễn tấu sáo và gõ trống, rất náo nhiệt.
Tôi quay đầu nhìn Hồng Lỗi, đây là anh nói không có người sống sao?
Nhưng tôi phát hiện sắc mặt của anh ta lại là trắng bệch mất tự nhiên, bèn không lên tiếng giễu cợt nữa.
Cả người Hồ Tiểu Tuyền ở bên cạnh run rẩy không ngừng, cậu ta bịt chặt miệng mình, sợ phát ra một âm thanh gì đó.
Tôi nhìn người nâng kiệu phía sau và người dẫn đường đằng trước, trên mặt họ đều bị khăn màu đỏ che lại, căn bản không thấy rõ mặt.
Chờ bọn họ đi ra cửa thôn, sương mù dần dần tan đi, tôi mới nghe được tiếng mấy người kia thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hồ Tiểu Tuyền run run rẩy rẩy mở miệng:
“Nào có chuyện đêm khuya rồi còn đón dâu, hơn nữa tôi nhìn bên trong kiệu và chỗ dành cho chú rể ngồi đằng trước căn bản cũng không có người.”
Bên cạnh có người lập tức phụ họa:
“Hơn nữa, lúc những người này đi đường đều bay bay nhẹ nhàng, cảm giác giống như…… Làm từ giấy vậy.”
Tôi liếc bọn họ một cái, lễ đón dâu lớn như vậy sao bên trong kiệu lại không có ai, đám cưới trong thôn không có khả năng sơ ý thành như vậy.
“Ôi, mấy người có ai nhìn thấy Phương Lâm và Cao Minh Lượng đâu không? Vừa rồi vẫn còn ở đây mà, sao chỉ mới chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi……”
“A!!!!!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, tôi quay đầu lại, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao đang ngồi xụi lơ trên mặt đất, ngón tay run rẩy chỉ về phía trước, không nói được lời nào.
Tôi nhìn theo ngón tay cô ấy chỉ, trước mặt cô ấy có một đôi nam nữ người giấy mặc đồ cưới màu đỏ thẫm, đang đứng đó với nụ cười rạng rỡ.