Chương 12

Cô ta vươn cánh tay trắng bệch ra, khi cô ta định tóm lấy Hồ Tiểu Tuyền ở gần cô ta nhất, Dương Văn ném đồng hồ quả quýt đã tìm được ở trong mộ Hàn Thanh lúc trước về phía đó.

Cái đồng hồ quả quýt nho nhỏ vừa vặn đập trúng người cô dâu, rõ ràng cô ta hơi sửng sốt một chú, cứng đờ vươn tay đón lấy đồng hồ.

Ngay trong mấy giây phút ngắn ngủi cô ta bị phân tâm, Dương Văn hô to một tiếng:

“Chung Hạo!”

Người đàn ông đeo kính tên Chung Hạo không biết từ khi nào đã lẻn ra phía sau cô dâu quỷ, tong tay hóa ra một cây thương dài màu vàng kim, tản ra ánh sáng vàng nhạt.

Bên cạnh Hồng Lỗi không nhịn được kêu to:

“Đạo cụ năm sao『 Thương Caesar』!”

Chung Hạo ở bên kia nín thở tập trung, mũi thương sắc nhọn nhắm ngay sau lưng cô dâu quỷ, bay thẳng đâm về phía cô ta.

Dường như cô dâu quỷ cảm nhận được nguy hiểm phía sau, cơ thể hơi chao đảo, lại tránh được đòn tấn công này, vươn đôi tay trắng bệch muốn bắt lấy Chung Hạo vừa mới tấn công cô ta.

Ngay khi cô dâu quỷ vọt tới trước mặt Chung Hạo, trên eo cô ta xuất hiện một cái xích màu đỏ, một đầu khác bị Dương Văn nắm chặt trong tay.

“Không ngờ lại là『 Dây Trói Yêu 』! Đối phó với ma quỷ ở Âm Lĩnh có khả năng khắc chế càng lớn, ngay cả trong số các đạo cụ năm sao nó cũng cực kỳ hiếm, rốt cuộc bọn họ là ai!””

Hồng Lỗi ở bên cạnh lẩm bẩm, tôi thấy ba người bọn họ vẫn còn trong khϊếp sợ, cẩn thận tránh ở phía sau mặt bàn, có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở:

“Nhìn phía sau mấy người kìa.”

Miêu Giai Giai phản ứng đầu tiên, bỗng quay đầu nhìn, cổng lớn nhà thờ đã bị một đám người giấy đông nghịt chặn lại.

Vốn dĩ trên mặt người giấy có biểu cảm vui mừng vì lễ thành hôn nhưng bây giờ lại trở nên thù hận.

Tay cô ấy vung lên, một cái l*иg vàng được biến hóa ra, bao bọc bọn họ ở bên trong, người giấy tạm thời không đến gần được.

Tôi lại nhìn về phía cô dâu quỷ, cô ta bị Dây Trói Yêu trong tay Dương Văn giữ chặt, chỉ trong nháy mắt, Mũi Thương Caesar vừa rồi đâm vào không khí chợt quay lại, đâm mạnh vào sau lưng cô dâu quỷ, sức mạnh to lớn, đánh cho cô dâu quỷ đóng đinh vào trên vách tường của nhà thờ.

Hai người Dương Văn và Chung Hạo phối hợp vô cùng ăn ý, một chiêu đánh xuống, không ngờ lại như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.

“Ting Ting, chúc mừng Dương Văn, Chung Hạo, Hồng Lỗi, Hồ Tiểu Tuyền thành công vượt qua thế giới cấp S - Chuyện Kỳ Lạ Về Làng Âm Lĩnh, xin hãy rời khỏi thế giới hiện tại, khen thưởng đã gửi thành công đến hòm thư, vui lòng chú ý kiểm tra và nhận ~”

Tôi thẫn thờ nhìn bầu trời tươi đẹp ở bên ngoài, mãi mới hồi hồn nhìn về phía Dương Văn.

“Các anh phải đi rồi đúng không?”

Dương Văn gật đầu nghiêm túc.

“Đúng vậy, cô còn có yêu cầu gì cần chúng tôi hỗ trợ không?”

Tôi liếc nhìn nhà thờ Tổ lộn xộn, cả những thi thể treo dày đặc trên đỉnh nhà thờ.

“Có thể mang những thi thể này và cả của chú rể cô dâu đi thiêu hủy không?”

Dương Văn có vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn đồng ý.

Hồng Lỗi và Hồ Tiểu Tuyền khóc đến mức đỏ bừng hai mắt, họ thu gom xác của những người đồng đội đã đi cùng họ lúc trước lại rồi thiêu hủy cùng nhau.

Nhìn ngọn lửa thiêu đốt hừng hực trên mặt đất trống trong nhà thờ, tôi mới nhận ra, vì sao biên niên sử được ghi chép của làng Dương Lĩnh lại không phát hiện ra dấu vết của bất kỳ ai. Hóa ra là ở thời điểm này đã bị chúng tôi dùng lửa thiêu sạch rồi

Một cánh cổng khổng lồ được chạm khắc hoa văn phức tạp chậm rãi mọc lên bên cạnh khoảng trống. Dường như bên trong còn có sao trời không ngừng xoay chuyển.

Hồng Lỗi và Hồ Tiểu Tuyền chỉ chào nhau đơn giản rồi rời đi, Chung Hạo cũng không dừng lại lâu, chỉ gật đầu với Dương Văn sau đó cũng xoay người bước vào trong cánh cổng.

Dương Văn đứng ở lối vào, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của tôi, mỉm cười:

“Thật sự không còn việc gì cần tôi giúp nữa sao? Đến lúc tôi phải đi rồi.”

Ngay từ đầu tôi đối Dương Văn đúng là vừa thấy phiền vừa sợ, nhưng không hiểu sao khi nghĩ đến việc anh ấy phải rời khỏi, trong lòng tự nhiên thấy mất mát. Ta chỉ có thể cho rằng tâm trạng khác lạ này là do sử dụng đạo cụ trói buộc với anh ấy mà thôi.

Mũi tôi có chút lên men, nhưng vẫn lắc đầu.

“Không có.”

Tôi nhìn theo Dương Văn đi vào cánh cổng lớn, sau lần này chắc sẽ không gặp lại nhau nữa.

Nhưng anh đi chưa được mấy bước, đột nhiên xoay người lại nhìn tôi.

‘’Nhưng tôi có một việc nhỏ, cần sự giúp đỡ của bà chủ."

Anh vừa dứt lời, tôi phát hiện trên eo mình không biết từ lúc nào đã có một chiếc xích tinh xảo màu bạc quấn lấy, còn chưa đợi tôi phản ứng lại, xích bạc giống như có ý thức lôi kéo tôi bay vào cánh cổng lớn.

“Ting Ting, toàn bộ máy chủ đang phát sóng, Dương Văn đã sử dụng đạo cụ siêu đặc biệt『 Xiềng xích vận mệnh 』, vận mệnh bắt chúng ta phải chia lìa, nhưng vận mệnh cũng giúp chúng ta gặp lại nhau một lần nữa, chúc mừng hoàn thành tâm nguyện.”