Dương Văn nhìn dáng vẻ khó hiểu của chúng tôi bèn giải thích:
“Cái đồng hồ quả quýt này một năm rồi mà vẫn còn chuyển động, vào thời đó khẳng định là có giá trị xa xỉ. Có nhớ lúc chúng ta đến cửa nhà thờ Tổ đã nghe được bài ca dao kia không?”
“Cô dâu mới, cô dâu mới,”
“Mang hoa hồng, mặc áo đỏ”,
“Đỡ chú rể đi bái đường”,
“Lại bái nhà thờ tổ rồi vào động phòng,”
“Hôm nay thành hôn trong nhà bận”,
“Ngày mai vào trong thành mua thức ăn!”
Hồ Tiểu Tuyền ở bên cạnh có trí nhớ tốt, bèn nhỏ giọng đọc lại bài ca dao khi đó nghe được một lần.
Hồng Lỗi nghe xong than nhẹ một tiếng, vươn tay xoa đầu Hồ Tiểu Tuyền.
“Đừng đọc nữa, nghe xong cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.”
Dương Văn không để ý đến bọn họ, tiếp tục nói:
“Chính là như vật, trong ca dao đã nói, đỡ chú rể, đã nói lên khi đó rất có thể chú rể đã chết, mà hai câu cuối cùng, hôm nay thành hôn, ngày mai mua lương thực, tiền mua lương thực từ đâu ra?”
Anh ta giơ chiếc đồng hồ quả quýt kia lên.
“Chuyện này chứng tỏ vào thời điểm thành thân ấy dân làng nhận được rất nhiều tiền, thậm chí mỗi nhà đều có thể được chia một khối vàng nhỏ, tất cả số tiền này rất khả năng do vị thiếu gia đến từ nơi khác này mà có!”
Ngay khi Dương Văn vừa nói xong, có một trận gió lạnh thổi qua. Nơi rừng cây lờ mờ đằng xa, như có ai đang rêи ɾỉ buồn bã.
Chung Hạo gật đầu.
“Chúng ta bắt đầu tìm hiểu từ bài ca dao này, thành hôn ở đây chắc là chỉ chuyện minh hôn, điều này cũng tương ứng với phong tục minh hôn khi chúng ta mới vào làng, nơi bái Tổ tiên xem tình hình hiện tại hẳn là đều chết sạch.”
Anh ta xoay người nhìn về hướng nhà thờ Tổ, nơi đó sương xám khuấy động khiến ánh sáng màu hồng bay lên cao.
“Người chết sao có thể vào động phòng được, người còn lại ở nhà thờ Tổ chắc chắn chính là cô dâu.”
Hồng Lỗi và Hồ Tiểu Tuyền nâng Miêu Giai Giai đứng ở một bên, Hồ Tiểu Tuyền có chút sợ hãi, hỏi:
“Chúng ta có thể chờ đến binh minh rồi mới đi được không?”
Chung Hạo nhìn cậu ta rồi lắc đầu.
‘’Hiện tại là 7 giờ sáng rồi, trời sẽ không sáng đâu. Hơn nữa dựa theo biên niên sử được ghi lại của làng Dương Lĩnh, thời điểm bọn họ tới làng này là một ngôi làng chết, nếu chúng ta không thể nhanh chóng qua ải, thì sẽ có kết cục giống với thôn dân ở làng Âm Lĩnh này.”
“Cho dù là ở trong trò chơi, tiến trình lịch sử cũng không thể sửa đổi.”
Sau khi đã nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, giờ chuẩn bị xuất phát đến nhà thờ Tổ.
Trước khi đi, tôi hơi do dự kéo Dương Văn lại, anh ta quay đầu lại với vẻ khó hiểu.
Tôi chỉ chỉ bộ xương của Hàn Thanh trong quan tài phía sau.
“Vừa rồi tôi nhìn đồng hồ quả quýt kia là kiểu đồng hồ của phụ nữ, hay cũng mang hắn theo đi, có thể là cô dâu cũng muốn gặp lại hắn ấy?”
Dương Văn không do dự, lật tay lại lấy ra một con thú bông hình cá voi, tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, trong nháy mắt liền thu bộ hài cốt kia vào.
Có điều ngoài dự kiến của tôi là anh ta cũng không thu đạo cụ lại, mà đặt nó vào tay tôi.