Trong một nhà hàng lớn sang trọng, lúc Diệp Tuấn chạy tới thì tất cả mọi người đều đã có mặt, tất cả ánh mắt ở đây
đồng loạt nhìn vào người cậu. Điều này làm cho cậu không
khỏi có chút căng thẳng. Người ta bảo,
hôn nhân là
chuyện trọng đại của
đời người.
Tuy chuyện này trong mắt cậu chỉ là
trò đùa
hoang đường, nhưng
những thủ tục
nên có
đều
phải làm.
Cả đám người cùng ngồi bên một chiếc bàn tròn, vì lẽ đó người hai bên gia đình
không thể
phân biệt rõ ràng. Ngồi
bên cạnh
Vưu Diệc Thanh là một
người phụ nữ trẻ khoảng
30 tuổi, chắc
là chị bên nhà của anh, mà ngồi bên cạnh chị ấy chắc là anh rễ của anh rồi.
Diệp Tuấn gật đầu cười chào bọn họ, rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cha mình.
Vưu Diệc Thanh nhìn thấy cậu
đến hai
mắt
liền
sáng lên, sau đó tự giới thiệu với cậu về
người nhà anh. Diệp Tuấn có chút ngượng ngùng chào chị của anh: “
Chào Vưu tiểu thư.”
Chị gái
của anh nhìn có vẻ
ôn nhu hiền thục lắm, dịu dàng nở nụ cười, đôi mắt sáng lên lấp lánh: “Tiểu Tuấn,
đừng khách khí, chị cũng là Fan của em đấy! Chị rất hâm mộ những
nhạc sĩ
như em!” Nói rồi lấy một quyển sổ tay
từ trong túi xách ra đưa cho Diệp Tuấn, đầy chờ mong nói: “Nhạc sĩ Diệp, ký tên
cho chị
đi!” Dáng vẻ hoàn toàn như cô gái trẻ đang theo đuổi ngôi sao thần tượng.
Người đàn ông cường trán bên cạnh Vưu Dịch Nhã
xấu hổ, chỉ có thể
đưa một nắm tay lên miệng
ho
khan
một tiếng, Vưu Dịch Nhã xấu hổ cất quyển sổ
về.
Diệp Tuấn cũng có chút không biết làm sao.
Cậu vốn cho rằng người nhà đối phương có thể sẽ rất khó
ở chung, lại không ngờ mọi chuyện không như cậu nghĩ. Cậu cười cười
với Vưu Dịch Nhã, nghĩ thầm chị gái của tên điên này
lại bình thường
hơn
một chút, nhưng cũng không được bình thường lắm.
“CÔNG KHỐNG ĐẢNG MUÔN ĐỜI THỊNH”
Lúc này Ông Diệp ngưng mắt, nhìn Vưu Diệc Thanh, giọng nói khá uy nghiêm: “Hôm nay
chúng tôi
không phải đến nói chuyện phiếm.”
Vưu Diệc Thanh thay đổi hình tượng lưu manh trước mặt Diệp Tuấn
chuyển
sắc mặt sang chế độ
lạnh lùng, hơi nhíu khóe miệng nói: “À?” Tiếp theo nhướng
mày: “Chúng ta đương nhiên không phải đến
để
nói chuyện phiếm. Cháu
nói rồi, bác
đồng ý
để Diệp Tuấn kết hôn
với cháu, cháu
sẽ lập tức thay bác lấp đầy khoảng thiếu hụt tài chính trong công ty bác, ngoài ra cháu
sẽ
mua
5% cổ phần
tập đoàn Diệp Thị
tặng Diệc
Tuấn. Còn những quà cưới khác, cháu
nghĩ bác
đã nhận được.”
Diệp Tuấn có chút tức giận mà nhíu mày, hối hận đã tới đây ra mắt người lớn, cảm giác thực không dễ chịu khi nghe mình bị đặt vào một cuộc
giao dịch. Trong lòng cậu
cười gằn, ngón tay lạnh lẽo. Mặc kệ cha cậu
đã từng cho cậu cái gì, cậu
nghĩ
giờ phút
này cậu
cũng trả sạch. Coi con trai mình như món hàng hóa mà
mua bán, trong lòng ông ta
có từng nhớ tới mẹ cậu? Tầm mắt cậu
có chút mông lung, thấp thoáng như
lại thấy bóng lưng
gầy yếu lọm khọm mà kiên trì của mẹ mình.
Trên tay bỗng truyền đến một cảm giác
ấm áp, một bàn tay đang nắm lấy tay cậu. Cậu
xoay người,
ngẩng đầu đã
nhìn thấy đôi mắt lo lắng của
đại ca. Diệp Nhất Quân nắm thật chặc
bàn
tay lạnh như băng
của cậu, đưa vào túi quần mình, kéo
Diệp Tuấn
dựa vào người mình
một ít, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nói: “Tuấn Nhi, đừng buồn, là đại ca không tốt.
Đại ca sẽ nhanh chóng vực dậy
Diệp Thị, em
chỉ cần kiên trì một khoảng
thời gian là tốt rồi.”
Nghe Diệp Nhất Quân bảo mình đừng buồn,
giọng nói ấy trầm thấp mà nghẹn ngào, Diệp Tuấn bỗng nhiên cảm thấy
không
còn
khó chịu nữa.
Tuy cuộc sống của cậu
đã thay đổi, không
thể
trở về
như
ngày xưa, nhưng có một số thứ
không thể
thay đổi.
Diệp Tuấn cười cười,
nhìn chăm chú vào bàn tay đang nắm lây tay mình của đại ca, ra hiệu y
không cần lo lắng.
Một bữa cơm
diễn ra, trong lòng
mỗi người có một
suy nghĩ khác nhau, trừ chị cả nhà họ Vưu vô tâm vô phế
(không tim không phổi, chỉ những người không có suy nghĩ phức tạp)
và anh rể xem mọi
việc không liên quan tới mình,
thì
những người khác đều có những suy nghĩ riêng. Cuộc đàm phán có tên gọi “Ra mắt người lớn” này diễn ra trong sự trầm mặc của
Diệp Tuấn mà
kết thúc.
“CÔNG KHỐNG ĐẢNG MUÔN ĐỜI THỊNH”
Sau khi cuộc gặp gỡ kết thúc,
Vưu Diệc Thanh muốn đưa Diệp Tuấn về nhà, Diệp Tuấn vẫn làm
mặt lạnh đi bên cạnh anh, xem anh như không khí mà bước
vào
xe
Diệp Nhất Quân. Tư thế cầm chìa khoá xe, mời người của Vưu Diệc Thanh cứng lại
tại chỗ, có chút không biết làm sao.
Vưu Dịch Nhã thấy thế đành dặn dò người đàn ông cường trán
bên cạnh vài câu, đi đến bên
em trai mình.
Xe của Diệp Nhất Quân đã sớm đi xa, Vưu Diệc Thanh vẫn luôn
giữ
tư thế
kia, mang theo nghi hoặc
mà
từ từ
xoay người nhìn Vưu Dịch Nhã.
Vưu Dịch Nhã thở dài, nói: “Lên xe,
về đến nhà lại nói.”
Mới vừa trở lại nhà
mình,
còn chưa kịp
xuống xe, đã bị chị gái mình nhéo lỗ tai kéo một đường đến cửa,
trách
mắng: “Mày, cái thằng nhóc
này!
Không phải dùng cái thủ đoạn thấp hèn gì với nhà
chỉ huy Diệp
để cậu ấy
kết hôn
với mày chứ? Hả? Tao
còn tưởng mày đang theo đuổi người ta, hại tao
vui sướиɠ
một hồi! Cái này
mà
mày cũng có thể
đem ra
tính toán? Không phải chỉ là mấy đồng tiền dơ bẩn của các người thôi à, có gì đặc biệt! @#¥%*”
Vưu Diệc Thanh cả một đường xin tha, lỗ tai bị nhéo đến đỏ chót.
Trở lại phòng, Vưu Dịch Nhã ném
anh
lên mặt đất, hai tay khoanh trước ngực, bày ra dáng vẻ: Nếu
Vưu Diệc Thanh không thành thật thú tội thì
quyết không bỏ qua.
Vưu Diệc Thanh từ
lúc
10 tuổi, cha mẹ đều qua đời,
cũng chỉ có chị gái lớn hơn
mình 4 tuổi
dạy dỗ, bình thường luôn cực kì nghiêm khắc đối với anh, bởi vậy anh không dám cãi lời chị, ví dụ như đi
nghe
buổi hoà nhạc anh ghét nhất. Chị Vưu đang học ở Nhạc viện, vì
lo cho
Vưu Diệc Thanh đi học mà bỏ học, có thể xem như
tay phân,
tay nướ© ŧıểυ mà nuôi lớn
Vưu Diệc Thanh.
Cũng vì thế mà
Vưu Diệc Thanh không chịu thua kém, còn chưa
tốt nghiệp đã
vay tiền mở công ty của bản thân, dựa vào đầu óc của bản thân mà
mở ra một thế giới
ở thành phố B.
Vưu Dịch Nhã lại hiểu rõ em mình, thằng nhóc
này từ nhỏ đã thích
tính toán, đầu óc toàn là tư tưởng
gian thương, dùng cách nào
tiện lợi nhất
nhanh nhất để đạt được thứ mình muốn, sau đó thu được món lợi lớn nhất. Đó
chính là thứ
trong đầu
thằng nhóc này
cả ngày nghĩ tới. Nhưng cô không ngờ cả tình yêu mà em cô cũng làm
như vậy.
Cô
thở dài,
hỏi: “Mày
thích Diệp Tuấn
đúng không?”
Vưu Diệc Thanh bày ra vẻ mặt
‘Không phải chị nói thừa
à’ nhìn cô.
Chị Vưu bị anh chọc giận, giọng nói cất lên quãng tám: “Tao
nói mày
thích thì mày
không thể dùng chút cách
bình thường đuổi theo
à? Cũng chỉ biết
tính toán tính toán! Mày xem đây là trên
thương trường
hả! Thế mà mày cũng tính toán được à! Mày có thấy vừa rồi
Diệp Tuấn không muốn đến gần mày không? Nói xem!”
Vưu Diệc Thanh nhớ
đến vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi của
Diệp Tuấn, cúi đầu,
bắt đầu suy nghĩ mình có phải đã sai không. Anh
chưa từng trải qua thứ
tình cảm
như vậy, lần đầu tiên thấy cậu ấy, anh bị thu hút nhiều lắm cũng
vì trên người
cậu ấy
có chút
khí chất hoàn toàn không giống với mình,
rồi
tao nhã thong dong, rồi lạnh
lùng
kiêu ngạo, xa cách với người khác, làm
người ta không nhịn được
muốn đến gần.
“CÔNG KHỐNG ĐẢNG MUÔN ĐỜI THỊNH”
Còn nhớ rất nhiều năm trước, một buổi tối yên tĩnh, ấm áp,
cả
nhà vây quanh bên TV xem buổi hòa nhạc, mẹ từ ái hỏi: “Tiểu Diệc Thanh lớn rồi muốn làm cái gì?” Khi đó Vưu Diệc Thanh không buồn không lo, khờ dại chỉ cắn ngón tay, nhìn vào buổi hòa nhạc
trên TV nói: “Con
muốn trở thành nhạc sĩ!”
Chỉ là vận mệnh trêu người, anh cuối cùng cũng
không thể thành một người như vậy. Anh trở
thành người mà người ta hay gọi là
gian thương, chị gái gọi là người phàm túc
đầy hơi tiền. Anh
cười cợt cay đắng, con người bình thường
sẽ vì một vài lý do
rất buồn cười mà sa vào với một đoạn tình cảm do chính mình dệt thành, mà anh
cũng không phải ngoại lệ. Anh
không thể trở thành người như mình mong muốn, nhưng anh
không thể tránh khỏi yêu người mà mình đã từng ước mơ trở thành như vậy.
Người kia phảng phất như trời sinh vốn là
như vậy.
Đứng trên đài chỉ huy
mà
tao nhã bễ nghễ
nhìn
chúng sinh. Anh
ở dưới đài,
nhìn người đang
đứng nghiêm
chỉ huy trên đài
mà
không nhịn được rung động.
Trong lòng Vưu Diệc Thanh
rầu rĩ nói: “Chị,
em
không biết nên làm gì.”
Vưu Dịch Nhã bị một ngụm máu cứng trong
cổ họng: “Mày trừ biết
tiền
ra thì
còn biết
cái gì! Mặc kệ thế nào, sau khi kết hôn phải thay
đổi một cách
bình thường để người ta ở lại
bên cạnh mày, nếu không mày
giành được rồi có ích lợi gì?”
Vưu Diệc Thanh buồn buồn đáp một tiếng: “Vâng.”