Hôm sau, từ
đầu đường
đến
cuối
ngõ của thành phố B
đang
sục sôi
thảo luận một tin tức:
Tinh anh trẻ mới xuất hiện giới kinh doanh thành phố B
muốn
kết thông gia
cùng nhà họ Diệp!
Nhưng nhà họ Diệp không có con gái mà, kết hôn với ai đây?
Chính…
chính là?
Có người nói ông Diệp muốn đưa thằng con thứ hai của ông ấy
gả đi ~ thực sự là nghiệp chướng mà! Cậu có biết con thứ hai nhà họ Diệp
là ai không?
Chính là người chỉ huy ban nhạc trẻ tuổi của thành phố chúng ta, tôi thấy
trên ti vi, đẹp trai lắm! Chà chà ~Vậy mà cũng ông Diệp
đành
lòng ~
Tin tức quả nhiên bị Vưu Diệc Thanh công bố cho
giới
truyền thông, cuộc sống yên bình của Diệp Tuấn bị phá
vỡ. Bất kể là liên quan tới công việc hay cuộc sống vốn trống rỗng của cậu, cả trong
lẫn
ngoài
đều
phá đến rối tinh rối mù.
Hôm nay,
Diệp Tuấn vừa tới dàn dựng và luyện tập tiết mục đã
bị trưởng đoàn kéo tới phòng nghỉ ngơi, đóng cửa lại, đặt dựa lên cánh cửa. Diệp Tuấn bị ép tới
nỗi
động cũng
không được, không thể làm gì khác hơn là mang theo
vẻ
nghi hoặc hỏi: “Trưởng đoàn? Ngưu Húc? Làm sao vậy?”
“Nghe nói cậu phải gả cho Vưu Diệc Thanh?” Ngưu Húc cắn
răng tàn bạo hỏi, trong giọng nói còn
mang theo chút run rẩy.
“Nghe ai nói?” Diệp Tuấn cho rằng Ngưu Húc không chấp nhận
được loại chuyện hoang đường này, thế là
vỗ vỗ lưng Ngưu Húc, nói một cách tỉnh táo.
“Ai
nói? Cả thành phố B,
đầy đường đều nói chuyện cậu sắp đám cưới! Diệp Tuấn
ơi
Diệp Tuấn.” Giọng nói Ngưu Húc
đầy vẻ đau lòng.
Diệp Tuấn tiếp tục vỗ lưng Ngưu Húc, do bị đè lên
nên
hít thở có chút khó
khăn, khó khăn nói: “Ngưu Húc, cậu
thả tôi
ra
trước đã,tôi sắp thở
không
được
rồi.” Ngưu Húc là bạn học hồi ở nhạc viện với cậu, lúc du học cũng đi chung, hai người tha hương nơi đất khách quê người dường như có thể nói là
sống nương tựa lẫn nhau, thế nên
tình cảm cực kỳ tốt.
Trở về nước, hai người lại trùng hợp
cùng làm việc, sự hiểu nhau nhiều năm cũng giúp
bọn họ hợp tác rất vui vẻ. Vì vậy, cậu
cảm thấy mình
có thể hiểu tại sao
Ngưu Húc
lại tức giận như bây giờ.
Nhưng không ngờ Ngưu Húc cũng không buông tay, trái lại còn ép càng chặt hơn, hai tay đè
chặt eo Diệp Tuấn, Diệp Tuấn luôn không quen gần gũi với
người
khác
như vậy
nên
muốn đưa tay đẩy, ai ngờ đẩy ra không được còn
bị ôm trở về đi.
Ngưu Húc ôm chặt Diệp Tuấn, ánh mắt phảng phất
như
không có tiêu điểm, trong miệng lẩm bẩm: “Không buông!
Tôi
không buông!
Tôi
đã
đợi nhiều năm như vậy…
Tôi
cho rằng,
một ngày nào đó cậu
sẽ rõ tình cảm của tôi. Vậy tôi bỏ ra nhiều năm như vậy, bây giờ tính là cái gì hả?”
Ngay một phút sau,
Diệp Tuấn đã bị hôn môi. Diệp Tuấn kinh ngạc trợn to hai mắt, theo bản năng nắm lấy tóc người đang hôn say mê
trên người
mình, dùng đầu gối đỉnh vào bụng y. Ngưu Húc đau quá
buông tay ra, ôm bụng cúi người xuống.
Diệp Tuấn cực
kỳ tức giận, lấy ra khăn tay từ trong túi quần, liều mạng dùng sức lau miệng. Cuối cùng vẫn cảm thấy không đủ, đi vào
phòng vệ sinh của
phòng nghỉ rửa tay, dùng sức súc miệng.
Ngưu Húc nghe tiếng động phát ra từ phòng
vệ sinh, co người
ngồi dưới đất, toàn thân vô lực. Ha ha, người y yêu nhiều năm sắp
thuộc về kẻ
khác.
Thật
không cam lòng,
bên nhau
nhiều năm như vậy
cũng không dám
động người ấy dù chỉ
một chút, hy
vọng người ấy
một lần quay đầu lại, nhưng
người ấy cuối cùng
không phải của mình.
Chỉ hôn
một cái
thôi đã
buồn nôn không ngớt.
Ngưu Húc dùng tay che đi đôi
mắt, nước mắt cuối cùng kiềm nén
không được theo kẽ
ngón tay rơi xuống.
Mà tâm trạng Diệp Tuấn vốn không tốt, mới sáng sớm ra ngoài đã bị cả đám
phóng viên đuổi theo hỏi hết đông tới tây, đi tới nơi dàn dựng và luyện tập tiết mục không hiểu ra sao còn bị bạn tốt hôn. Vưu Diệc Thanh như vậy, bạn tốt nhiều năm cũng vậy, bộ tưởng mình là con dê nhỏ không biết phản kháng à? Diệp Tuấn xoa môi, đi ra khỏi phòng
vệ sinh, nhìn thấy
người
trên đất
lại
ngẩn
ra
một chút.
Ngưu Húc đang
khóc. Tại sao vậy chứ? Diệp Tuấn có chút
không hiểu, rõ ràng là y
sai,
không phải sao? Tự nhiên hôn mình,
Diệp Tuấn sờ sờ khóe miệng, nhớ tới nụ hôn tối hôm qua
của
Vưu Diệc Thanh. Cậu
nhíu mày, đi tới dùng ống tay áo xoa
nước mắt
Ngưu Húc, nghi ngờ nhìn y.
Ngưu Húc đứng dậy, cười khổ nhìn cậu: “Diệp Tuấn, cậu
thật sự vẫn luôn không hiểu sao? Tôi
đợi cậu
nhiều năm như vậy.
Diệp Tuấn lắc đầu một cái, hỏi: “Hiểu
cái gì?” Thế giới của cậu từ
nhiều năm trước tới nay cũng chỉ có âm nhạc, thời gian
rảnh
đều dành
cho bản nhạc.
Chỉ vì
Ngưu Húc học chung
nhiều năm
mới làm bạn. Cậu
không hiểu Ngưu Húc đang nói cậu
không hiểu cái gì.
Nhiều năm qua,
cả
người ở sự nghiệp âm nhạc
cũng
rất thân nhau.
Một người là
chỉ huy
dàn nhạc, một người là
đoàn trưởng,
hợp tác chưa bao giờ có
cãi nhau, quan hệ đó
không phải là quan hệ tri kỷ sao?
Ngưu Húc đi về phía cậu, ánh mắt sâu thẳm
nhìn
thẳng
vào
Diệp Tuấn.
Dường như muốn nhìn thấy linh hồn nơi sâu xa
của cậu, mãi đến khi nhìn thấu con người cậu. Y
thở dài một hơi: “Tôi
vốn không định nói
ra.
Cậu
vẫn ngốc
như vậy,
trừ âm nhạc
của cậu,
cái gì cũng không hiểu.
Tôi
nghĩ như vậy cũng
tốt thôi, tôi
sẽ bảo vệ cậu
cả đời. Nhưng mà
bây giờ chuyện gì xảy ra? Cậu sắp
cùng người khác kết hôn!”
Nói rồi
Ngưu Húc mệt mỏi xoa xoa đôi
mắt: “Tôi
một chút
cũng chưa
chuẩn bị
kịp. Diệp Tuấn,
cậu
biết không? Từ lúc còn học
ở Nhạc
viện đến
khi
du học về nước, tôi
thích cậu
ròng rã 7 năm!
Thậm chí, tôi
nghĩ cứ thế
nhìn cậu
mê muội
trong
âm nhạc, đến già cùng cậu bên nhau, hoặc là,
trên
lễ
đường
lúc cậu
cưới vợ sinh con, tôi
nhìn cậu
vui vẻ
hạnh phúc.
Nhưng tôi
không ngờ
tới kết cục như vậy.”
Diệp Tuấn đứng tại chỗ, triệt để bối rối. Cậu
trợn mắt,
há hốc mồm mà nhìn Ngưu Húc, không biết phải mở miệng
thế nào. Hắn chưa từng
có ý
nghĩ cùng
bạn tốt
trường nhiều năm ôm ấp này.
Vậy phải chăng, cậu ta đối xử tốt với mình một phần cũng là có mục đích
khác? Diệp Tuấn trong lòng rất chấp nhận, đứng tại chỗ, tay cũng
có chút run rẩy. Cậu
tự hỏi, mình
luôn đối xử thật lòng với người khác, cũng không lợi dụng
bất cứ ai
cái gì, nhưng tại sao mỗi người đều phải
như
đòi nợ
mà đòi mình những thứ mình không thể cho?
Trong lòng cậu
lạnh lùng, không biết vì gió
đông quá lạnh hay vì
mặc quá ít
mà cậu bỗng
cảm thấy tất cả người trên cõi đời này
đều giả tạo đến cực điểm. Cậu
chăm chú
nhìn cổ
áo bành-tô trên người, chà xát tay, cố gắng sắp xếp lại những chuyện vừa xảy ra, tỉnh táo nói: “Tôi
mặc kệ kết cục
gì, tôi
chỉ biết cậu
là bạn tốt nhiều năm
của tôi,
là
tri kỷ
của tôi, cũng là bạn tốt trong công việc của tôi.”
Ngưu Húc cũng bình tĩnh
lại, y thật
quá kích động. Vừa biết tin,
cả người
y
cũng gần như
tan vỡ, chỉ muốn bắt lấy người
này giải toả tâm trạng, lại
không nghĩ đến cảm nhận của
Diệp Tuấn. Y
xin lỗi cười cười: “Xin lỗi Tiểu Tuấn, chỉ vì quá đột ngột, tôi
có chút không tiếp nhận
được.” Đến bây giờ
Diệp Tuấn vẫn coi y
là tri kỷ, y
đã thỏa mãn.
Diệp Tuấn gật đầu, sửa sang lại bề ngoài, mở cửa
đi ra ngoài. Ngưu Húc nhìn bóng người gầy gò mà
kiên cường
kia, cười cợt, với tính tình của Tiểu Tuấn, ngày xưa mình phải
tốn không ít tâm tư mới làm bạn được với cậu.
Vưu Diệc Thanh
kia? Dùng phương thức này chắc chắn
sẽ bị Tiểu Tuấn chán ghét đi. Trong lòng y
đột nhiên nhẹ nhõm hơn, đi theo ra ngoài.
Mặc kệ thế nào, cuộc sống của Diệp Tuấn vẫn có sự thay đổi
rất lớn. Chuyện
Ngưu Húc có thể bỏ qua, hai người quen biết nhiều năm cũng sẽ không
vì chuyện này xảy ra
khúc mắc.
Có điều,
khi cậu
dàn dựng và luyện tập tiết mục xong,
đi ra
khỏi
dàn nhạc lại bị phóng viên ngăn cản.
Lúc
này, cậu
hết nhịn được mà nổi bão.
Nổi nóng với phóng viên không tốt, muốn tìm phải
tìm kẻ cầm đầu. Cậu
bất đắc dĩ bấm số điện thoại của người nào đó: “Tôi
mặc kệ anh muốn
khi
nào kết hôn, nhưng trước lúc đó
lại có thêm tên
phóng viên
nào
đến phiền tôi, anh cứ chờ
ngày hôn lễ bị cướp người đi!” Nói xong cũng thở phì phò cúp điện thoại.
Vốn đang
vui rạo rực
khi
nhận được điện thoại
của
Diệp Tuấn,
người nào đó chỉ nghe được một câu như vậy,
còn chưa kịp nói câu nào
đã bị ngắt máy
rồi. Anh
sờ sờ cằm, vợ chỉ nổi giận thôi cũng
đáng yêu như vậy hà.
Diệp Tuấn gọi điện thoại cho Vưu Diệc Thanh xong,
thế giới quả nhiên thanh tịnh rất nhiều.
Chỉ là kết hôn vẫn có rất nhiều chuyện phải làm, ra mắt người lớn,
thử đồ cưới,
Diệp Tuấn nghĩ đến ngày mai phải gặp người lớn hai bên đã
đau đầu.
Chuyện gì đây chứ!