Chương 1.2

Đi đến bãi đỗ xe, Chu Tiến rất ga lăng mà mở cửa giúp Hứa Dương, giúp cô nàng thắt dây an toàn. Khi anh tiến lại gần, Hứa Dương còn gửi được mùi rượu trên người anh.

“Thầy uống rượu rồi, lái xe có ổn không ạ?!”

“Yên tâm, tôi uống không nhiều lắm, chỉ là khi nảy bị rượu đổ vào người nên nghe mùi nồng chút thôi.”

Chu Tiến cười xoa đầu cô, “Tôi sẽ đưa em về nhà an toàn.”

Cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh, mặt Hứa Dương càng thêm đỏ, trong lòng cô lúc này rối loạn cả lên. Cô rất muốn anh, muốn tỏ tình với anh, nhưng lại sợ bị từ chối. Nghĩ đến việc sắp phải đi đến thành phố xa lạ học, không được gặp anh thường xuyên, trong lòng Hứa Dương lại có chút buồn.

Cô yên lặng dựa vào ghế, nhìn hình ảnh phản chiếu của Chu Tiến trên cửa kính, có chút suy nghĩ.

“Hứa Dương, địa chỉ nhà em ở đâu?”

Không nghe thấy cô trả lời, Chu Tiến quay sang thì thấy Hứa Dương đã ngủ thϊếp lúc nào. Anh lay nhẹ vai cô, nhưng cũng không nghe được địa chỉ chính xác. Nghĩ một lát, anh đánh tay lái hướng về nhà mình.

Anh bế cô gái vào nhà, để cô nằm trên giường của mình còn chu đáo giúp Hứa Dương cởi giày, đắp chăn, rồi mới đi ra ngoài. Lúc này Hứa Dương mới dám mở mắt nhìn quanh, cô khẩn trương nắm chặt góc chăn, hít lấy mùi hương của người trong lòng. Lúc nảy trên xe Hứa Dương đã nghĩ rất kỹ, cô không muốn bỏ lỡ người đàn ông đầy sức hút này.

Ngay lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân, Chu Tiến đem theo thuốc giải rượu vào cho cô, “Hứa Dương, ngồi dậy uống chút canh giải rượu nào.” Nhìn anh như vừa tắm rửa xong, lúc này đang mặc áo thun thoải mái. Hứa Dương lười giả vờ, ngoan ngoãn ngồi dậy uống canh giải rượu, vừa uống vừa liếc mắt nhìn anh.

“Bây giờ tỉnh rồi, nói địa chỉ đi, tôi đưa em về.”

Tay Hứa Dương run lên, nhanh chóng trả lại bát canh cho anh, “Ưm, hôm nay nhà em không có ai, em lại quên không mang chìa khóa. Thầy có thể cho em tá túc ở đây một đêm không?” Chu Tiến nhìn chằm chằm cô gái trước mặt mình, vừa nói ngón tay cô vừa chà xát với nhau, hai má có chút đỏ.

“Hứa Dương, nghe lời nào.”

Cô gái tỏ vẻ ấm ức quay sang nhìn anh, “Em không thể gặp thầy thường xuyên nữa.”

Hứa Dương vừa nói vừa dịch người về phía Chu Tiến, “Thầy không hiểu hay giả vờ không hiểu.”

“Thầy thật sự không nhận ra sao, nhận ra em thích thầy?”

Chu Tiến nhìn đôi mắt ngấn nước của cô gái nhỏ, thở dài một tiếng, “Bây giờ em còn trẻ, có thể chỉ là phút bốc đồng …” Lời còn chưa kịp nói hết, Chu Tiến đã thấy cô nhào vào lòng mình, hai tay Hứa Dương ôm chặt eo anh, Chu Tiến cảm nhận được rõ ràng cơ thể mềm mại của cô, còn thoang thoảng ngửi thấy mùi sữa trên người cô.

Bụng dưới của Chu Tiến căng chặt, định đẩy cô ra thì lại nghe tiếng nức nở của cô gái, “Em thật sự thích thầy, mỗi lần nhìn thấy thầy tim em lại đập nhanh hơn, mặt không kiềm chế được mà đỏ lên. Lúc nào cũng muốn nhìn thấy thầy, muốn nghe giọng nói của thầy.”

Hứa Dương càng nói càng ôm chặt anh, bộ ngực mềm của cô áp sát vào ngực anh. Chu Tiến thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim của cô, anh nghĩ điều hòa trong phòng có vẻ hỏng rồi, từng phút trôi qua Chu Tiến thấy mình càng thêm nóng. Tiếng nức nở của Hứa Dương anh càng nghe càng thấy ngọt.

Hứa Dương ngẩng đầu lên nhìn anh, “Đêm nào … đêm nào em cũng mơ thấy thầy, em thật sự … muốn anh.”

Nhìn cô gái nhỏ giọng làm nũng trong lòng mình, Chu Tiến thấy mình có chút hít thở không thông. Anh nhìn Hứa Dương bĩu môi làm nũng, xoa nhẹ tóc cô, “Mơ thấy tôi làm gì em à?”

“Mơ thấy anh ôm em, anh hôn em, anh còn…còn cùng với em làʍ t̠ìиɦ.”

Chu Tiến nhẹ vuốt ve gương mặt cô, “Em sẽ không hối hận chứ?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, không muốn bỏ sót bất kì điều gì.

“Sẽ không” Hứa Dương nhanh chóng trả lời anh, không chút do dự, “Anh phải tin em.”

“Biết tại sao tôi không bao giờ xưng thầy với em không?” Hứa Dương nhớ ra, hình như anh rất ít khi xưng là thầy với cô.

“Vì tôi không hy vọng em chỉ xem tôi là thầy.”