Đang ăn sáng, chuông cửa vang lên, Tả Tiểu Dụ nhìn tôi bĩu môi, "Cậu đi mở cửa, chắc chắn là đến tìm cậu!"
Tôi đứng dậy đi đến cạnh cửa, thầm nghĩ, chắc không phải đại minh tinh nhà tôi đâu nhỉ, nếu chị đích thân đến tìm tôi đúng là việc rất kinh hỉ
(đáng mừng).
Mở cửa, cằm tôi sắp rơi xuống đất, có kinh vô hỉ
(có sợ nhưng ko vui), là Khiết Nhi!
Cô ta đến tận cửa tìm tôi, tôi thật muốn biết, cô ta muốn làm gì, vì vậy khoanh tay trước ngực chờ đợi.
Thấy tôi không có ý mời cô vào nhà, Khiết Nhi thoáng xấu hổ, nhưng người nổi tiếng vẫn là người nổi tiếng, viễn cảnh xấu hổ nào mà chưa gặp qua. Cô dùng khuôn mặt tươi cười đáp lại sự lạnh lùng của tôi, "Tôi nghĩ...trước đây tôi hiểu lầm cô, tôi đến để xin lỗi."
Hả? Giật mình, cô ấy đang nói gì vậy?
Sự thật là, những lời Khiết Nhi nói sau đó càng khiến tôi kinh ngạc. Như vậy sao? Tôi không dám tin.
Khiết Nhi nói, ngày hôm qua thấy tôi phản ứng mạnh thì biết chắc tôi vô tội. Còn người đặt điều cho tôi, hóa ra là Mạch Kỳ!!!
Mạch Kỳ nói với cô, tôi trước mặt ông chủ nói khí chất cô không tốt, không thích hợp làm đại diện cho DEC.
Ha, ha ha, ha ha ha, tôi không tin Khiết Nhi được, thế nào lại là Mạch Kỳ, tôi và cô ta không thù không oán, cô ta chẳng có lý do gì để vu oan cho tôi cả!
Khiết Nhi thấy tôi không tin, việc này cũng không trách được. Thế nhưng, cô thật sự nghiêm túc xin lỗi tôi, còn nói cô đã thương lượng với tổng giám đốc Chung, mong tôi tiếp tục quay về công ty làm việc, đặc biệt quản lý cho cô và Tả Tiểu Dụ.
Tôi thật sự bị Khiết Nhi khiến cho hồ đồ, tôi và cô xảy ra chuyện lớn như vậy, cô còn muốn tôi làm người tuyên truyền cho cô? Không sợ tôi ngầm bêu xấu hay làm việc không hết lòng hay sao?
Tuy tôi không muốn quay lại hầu hạ cô, thế nhưng vẫn muốn trở về Nham Thạch. Nguyên nhân là...không nói các người cũng có thể đoán được nhỉ, ha ha.
Thấy cuối cùng tôi cũng đồng ý quay về Nham Thạch, Khiết Nhi hài lòng cười, còn nói biết rằng hôm nay Tả Tiểu Dụ có cuộc thi quan trọng, tôi không cần đến công ty.
Sau khi đưa Khiết Nhi vào thang máy, tôi đột nhiên nghĩ, cuộc sống đang đùa giỡn với tôi sao? Trong một đêm, tất cả hiểu lầm đều tan thành mây khói?!
Trường quay, gần sáu giờ chiều. Vừa vào đã thấy các cô bé cỡ mười lăm, mười sáu tuổi tiến về phía Tả Tiểu Dụ, "Tiểu Dụ, chúng em rất thích nghe chị hát, vì vậy...hôm nay chị phải cố lên, chúng em luôn ủng hộ chị."
Tả Tiểu Dụ và tôi nhìn nhau, trong mắt cô có sự kinh ngạc, còn tôi thì vui mừng, hóa ra Tả Tiểu Dụ đã có người hâm mộ!
"Các em đã xem vòng thi đấu năm mươi người?" tôi hiếu kỳ hỏi.
Các cô bé đều gật đầu, "Hôm qua thấy Tiểu Dụ hát bài Ước mơ bé nhỏ rất hay, hôm nay cũng hát bài này nhé!"
Nghe vậy, Tả Tiểu Dụ hất cằm nhìn tôi. Người này, đúng là tính trẻ con.
Thấy một cô bé ôm theo notebook, tôi tò mò hỏi, "Em đem theo thứ này làm gì?"
"Để live, tuy cuộc thi tối nay có phát sóng trực tiếp nhưng chúng em live chỉ tập trung vào Tiểu Dụ, toàn thể người hâm mộ trên Thiên Độ đều mong đợi chúng em quay Tiểu Dụ thật nhiều." cô bé hưng phấn giải thích cho tôi, sau đó quay sang nhìn Tả Tiểu Dụ, "Tiểu Dụ, khi rảnh rỗi chị có thể vào Thiên Độ không? Trong đó toàn là người hâm mộ chị."
Ôi, ôi, ôi, người hâm mộ live từ hiện trường, tôi thật sự lạc hậu rồi. Trước đây khi tham gia hoạt động của An Tâm, cùng lắm là chụp hình đăng lên diễn đàn, bây giờ, những người bạn nhỏ này, đúng là tiến bộ. Bội phục!
Bội phục xong tôi mới nhớ, không đúng, cuộc thi hôm nay đài Xoài có trực tiếp sao? Các vòng thi trước đều là ghi hình trước sao giờ lại trực tiếp. Thí sinh như chúng tôi cũng không biết mà người người hâm mộ đã biết được?
"Ha ha, chúng em có tin từ tay trong." các cô bé cười một cách thần bí.
Trời đất, người hâm mộ còn có tin từ tay trong?Chúng tôi hỏi thăm nghi vấn này với đạo diễn trực quay bên trong.
"Các cô nghe tin này từ đâu?" đạo diễn cũng hơi ngạc nhiên, "Đây là quyết định tạm thời từ đài truyền hình, cụ thể thế nào lát nữa sẽ thông báo cho các cô sau."
Là thật! Tôi càng ngày càng bội phục những người hâm mộ thần thông quảng đại này.
Nửa giờ sau, đạo diễn đến phòng hóa trang thông báo cho năm mươi thí sinh rằng hôm nay sẽ truyền hình trực tiếp từ trường quay, thể chế thi đấu cũng sẽ thay đổi. Giám khảo chỉ đưa ra nhận xét, không quyết định thí sinh đi tiếp hay bị loại. Quyết định này sẽ dựa trên số phiếu nhắn tin từ khán giả. Vòng thứ nhất kết thúc, năm thí sinh có số phiếu thấp nhất sẽ trực tiếp bị loại; vòng thứ hai sẽ loại thêm mười người; vòng cuối cùng còn lại ba mươi lăm người, sẽ dùng số lượng tin nhắn chọn ra hai mươi người.
Nghe xong thể chế thi đấu mới, mọi người trong phòng trang điểm đều thở hắt ra. Mọi người trố mắt nhìn nhau, ai cũng không biết vòng thi này sẽ diễn ra thế nào. Nhắn tin bình chọn cái quái gì? Ai cũng không tin, trừ những người thân thiết, ai có thể bỏ tiền ra bầu chọn cho mình.
"Có cần tôi gọi về công ty không?" tôi nói nhỏ bên tai Tả Tiểu Dụ.
Tả Tiểu Dụ lắc đầu, ánh mắt nghiền ngẫm, "Tôi cảm thấy thể chế mới này rất thú vị."
Mặc dù tôi rất tôn trọng quyết định của Tả Tiểu Dụ nhưng vẫn còn ít nhiều lo lắng. Bỗng nhiên nhớ đến các cô bé gặp khi nãy, tôi nhanh chóng chạy ra tìm bọn họ.
"Yên tâm, bọn em đã sớm chuẩn bị." cô bé vỗ ngực bảo đảm.
Tôi lo lắng, nhắc nhở bọn họ chỉ tính đầu số ở Bắc Kinh. Các cô bé cũng nói đã sớm lường trước được, đại đa số người hâm mộ trong hơn 100 người hâm mộ trên Thiên Độ đều ở Bắc Kinh, mỗi người ít nhất sẽ có 10 tin nhắn, như vậy sẽ hơn 1000 phiếu bình chọn.
Ôi chao, tôi thật sự thật sự bái phục bọn họ. Có 1000 phiếu làm gốc này, chí ít Tả Tiểu Dụ sẽ không bị loại ở hai vòng đầu.
Quả nhiên, vòng thi đấu thứ nhất kết thúc, có năm thí sinh với số phiếu không quá 100 bị loại.
Vòng thứ hai kết thúc, lại loại thêm mười người, người có số phiếu cao nhất trong đó là 900 phiếu. Tôi thay Tả Tiểu Dụ lau mồ hôi.
Vòng thứ ba, 35 thí sinh đều bước lên sân khấu, có thể thấy ai ai cũng rất hồi hộp.
Đài Xoài chết tiệt, từ vị trí 20 bắt đầu công bố số phiếu. Chiêu này vừa hay vừa ác, bởi vì người chưa được đọc tên sẽ không biết mình có tên trong hay ngoài 20 hạng này.
Đọc đến hạng 9, vẫn chưa nghe tên Tả Tiểu Dụ, lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi.
Hạng năm có hơn 4000 phiếu, tôi hầu như nghĩ rằng Tả Tiểu Dụ không thể...
Hạng ba, 7000 phiếu; hạng hai, 10 000 phiếu.
Được rồi, đài Xoài cố tình làm ra vẻ thần bí, không nói ra số tên cùng số phiếu nữa. Tả Tiểu Dụ trên sân khấu nhìn tôi, miễn cưỡng cười. Chúng tôi đều biết, cô ấy thật sự phải dừng ở đây.
Tùng, tùng, tùng, tùng, đông...Sau một hồi trống, người dẫn chương trình cầm tấm giấy, lớn giọng đọc:
hạng nhất, 34 210 phiếu, Tả Tiểu Dụ!!!Cái gì? Cái gì? Cái gì? Cái gì? Tôi không tin được những gì mình nghe thấy. Tả Tiểu Dụ cũng ngơ ngác đứng trên sân khấu.
Người dẫn chương trình phải nhắc nhở đến lần thứ hai:
chúc mừng Tả Tiểu Dụ, trở thành người dẫn đầu "Mị lực nữ thanh" khu vực Bắc Kinh!Cuối cùng, Tả Tiểu Dụ có phản ứng, đầu tiên cô lao khỏi sân khấu ôm chầm lấy tôi. Tôi cũng rất kích động, ôm cô vừa cười vừa nhảy nhót.
Sau khi trực tiếp kết thúc, chỉ đạo chương trình gọi Tả Tiểu Dụ vào nói chuyện nửa giờ. Chờ sau đó, hai người chúng tôi ra cửa, trừ các cô bé vừa gặp khi nãy còn có bảy, tám cô cậu bé xúm đến bắt đầu chúc mừng Tả Tiểu Dụ. Hóa ra, sau khi xem live xong, họ gọi xe đến.
Tôi cười nói với Tả Tiểu Dụ: "Không ngờ Khoai Sọ có sức lôi cuốn đến thế!"
Chờ những người hâm mộ tản đi, Tả Tiểu Dụ kéo tôi quay về bãi đỗ xe, chúng tôi thảo luận nên tìm nơi nào để ăn mừng, phải uống đến bình minh, không say không về.
Vừa định ngồi vào vị trí ghế phụ, một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn vang lên từ phía sau: "Có người hình như trí nhớ không được tốt lắm, quên mất chuyện chính mình đã hứa."