Chương 50

"Em lấy sai tài liệu rồi!" trong phòng họp, anh Phong lật vài tờ xấp tài liệu tôi phát cho mọi người sau đó nhỏ giọng nói với tôi.

Tôi nhanh chóng lật ra xem, không xong, vừa rồi trong lúc in không tập trung nên nhầm kế hoạch sơ lược cho nhóm Shining thành hợp đồng quảng cáo với bên DEC.

Thừa lúc những người khác vừa ngồi xuống chưa kịp xem, tôi nhanh chóng thu lại, chạy về bàn làm việc in lần nữa sau đó phát cho mọi người.

Dù tôi đã thăng chức lên nhân viên truyền thông chính thức của công ty nhưng trong bộ phận truyền thông, tôi vẫn là người mới, trước khi có "người nối nghiệp" tôi vẫn phải làm những việc lặt vặt thế này. Vào công ty được ba tháng, tôi không oán hận mong được phân nhiều việc. Nhưng ngày hôm nay...

Cuộc họp diễn ra trong nửa giờ, cuối cùng, quyết định bài hát ra mắt cho Shining là "Ngôi sao lấp lánh". Ca khúc này do một nhạc sĩ vô danh viết, nghe nói công ty chỉ tốn 500 đồng là mua được, thật keo kiệt, nhất là khi người ta còn bán cả quyền tác giả. Xem ra, thời buổi này, phải có chút tiếng tăm mới kiếm được tiền.

Sau khi cuộc họp kết thúc, anh Phong kéo tôi vào phòng bếp, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn tôi, "Hôm nay em khó chịu trong người à? Không ổn thì xin nghỉ, đứng cố quá."

"Không có, em khó chịu chỗ nào?" tôi nhún vai, mở hai tay ra.

Nhìn thấy tôi phản ứng như thế, vẻ mặt anh Phong trở nên kỳ lạ, "Trước khi họp em đưa sai tài liệu, trước đây em chưa bao giờ làm sai. Còn nữa, trong lúc mọi người thảo luận, em cũng không đưa ra ý kiến, không giống em bình thường chút nào."

Trời, 90% tôi xác định anh Phong là gay, đàn ông bình thường không ai nhạy cảm như vậy.

Thấy tôi im lặng không đáp, anh Phong nhíu mày, sau đó, bỗng nhiên hiểu ra, nói: "Có phải do em nghe tin đồn trong công ty không, em yên tâm, anh sẽ giải thích rõ ràng với Khiết Nhi."

Bây giờ đến lượt tôi không hiểu, đồn gì, tại sao phải giải thích rõ ràng với Khiết Nhi, có liên quan gì đến tôi?

"Khiết Nhi? Anh phải giải thích gì với cô ấy?"

Vẻ mặt anh Phong hơi chần chừ: "Hả...em không biết?"

Tôi lắc đầu.

"Em chọc giận Khiết Nhi, không nhanh chóng giải thích rõ ràng thì lớn chuyện."

"Em chọc? Em nào dám chọc cô ấy!" tôi sợ hãi kêu lên: "Cho em mượn một trăm lá gan, em cũng không dám đυ.ng đến tôn phật đấy! Anh Phong, đừng lấy chuyện này chọc em chứ."

Anh Phong thấy tôi hoảng hốt thì phì cười, "Dù sao cũng là hiểu lầm. Không biết Khiết Nhi nghe từ đâu, nói là em chê khí chất cô ấy không tốt trước mặt sếp, không thích hợp làm người đại diện cho DEC."

"Cái gì, là tên khốn nào hãm hại em???" tôi cáu kỉnh quơ nắm tay trong không khí, "Cô ấy cũng không vừa mắt em, được lắm...cuối cùng là ai nói chuyện này với Khiết Nhi?" tôi chăm chú hỏi anh Phong.

Anh Phong vỗ vai tôi, cố gắng an ủi: "Khiết Nhi không nói cho anh biết, nhưng mà...có thể do em thăng chức nhanh quá nên có người không vừa mắt!"

Nghe xong lời này, tôi cảm thấy một ngọn lửa vô danh từ lòng bàn chân phừng lên, không tài nào dập tắt được. Xem ra, tôi gặp phải kẻ tiểu nhân rồi.

"Em đừng quan tâm làm gì, anh sẽ giúp em giải thích với Khiết Nhi." anh Phong khí khái nói, sau đó bồi thêm một câu, "Em còn phải theo Mạch Kỳ đi quay quảng cáo, đi nhanh lên, đừng đến muộn."

Anh Phong đi rồi, một mình tôi sững sờ ở phòng bếp, đầu lại đau. Đây gọi là "phúc ít họa nhiều", vừa mới bị người đó thẳng thừng từ chối, tiếp theo đã bị cuốn vào loại chuyện ganh ghét nơi công sở này.

Thôi thôi, cố gắng kiềm chế bản thân, nghĩ nhiều chỉ khiến mình thêm phiền não.

Giám đốc marketing bên DEC lại nói bóng gió hỏi tôi có thể sắp xếp một bữa ăn với Mạch Kỳ được không, tên háo sắc này đúng là dai dẳng. Tôi không có tâm trạng dây dưa với anh ta nên đẩy việc này cho Phương Di, nói với anh ta Phương tiểu thư quen thân với Mạch Kỳ hơn tôi, có gì tìm cô ấy đi.

Nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ, tôi từ biệt Phương Di, nói rằng phải theo Tả Tiểu Dụ đi thi. Cả bộ phận truyền thông đều biết câu chuyện "không hiệu quả" này, Phương Di cũng không nói thêm gì. Ngày mai phải chụp ngoại cảnh, tôi nói Phương Di nhắn tin thời gian, địa điểm qua di động cho tôi.

Chụp ảnh ở thành đông, nơi ghi hình lại ở phía tây, may mắn buổi trưa không kẹt xe nên 2 giờ 20 đã đến nơi.

Tả Tiểu Dụ đến rất đúng giờ, đeo tai nghe MP3 đi qua đi lại trước cổng, trông có vẻ rất thoải mái.

Tôi dẫn cô vào, nhân viên đài Xoài hỏi tôi là ai, tôi đang do dự bịa ra một thân phận nào đó thì Tả Tiểu Dụ đã rạng rỡ nói với người ta, "Em họ tôi, đến để cổ vũ."

Đến khi vào phòng hóa trang, không ai để ý, tôi nhéo vào tay Tả Tiểu Dụ một cái, hung hăng nói: "Khoai Sọ thối, dám lợi dụng tôi."

Tả Tiểu Dụ vừa xoa chỗ bị tôi nhéo, vừa lè lưỡi nhìn tôi, "Dù sao tôi cũng lớn hơn cậu một tuổi, chẳng lẽ làm chị cậu không được?"

Chị...

"Tôi không cần ai làm chị tôi!" não không suy nghĩ đã hét lên những lời này.

Tả Tiểu Dụ ngẩn người, không biết đã chọc tôi chỗ nào.

Đều do người đó làm hại, tôi khó chịu với tâm trạng bất ổn của mình, thở dài đáp: "Đừng để ý, hôm nay tôi có hơi khó chịu."

Trong phòng hóa trang có rất nhiều người, mọi người đều đang bận rộn trang điểm, nói chuyện ồn ào không để ý đến cuộc trao đổi "nhỏ nhặt" giữa chúng tôi bên này. Đài Xoài thật keo kiệt, 100 thí sinh phải tự trang điểm. Ôi chao, vài thí sinh bên kia còn mang nhân viên trang điểm đến. Tả Tiểu Dụ chỉ đơn giản đánh phấn kẻ mày để đối phó, đáng tiếc tôi không biết trang điểm nên không giúp được gì.

Nhân viên công tác đến phát số thứ tự, hôm nay 10 người tạo thành một nhóm, tổng cộng có 10 nhóm. Mỗi người chỉ được biểu diễn trong 60 giây, nếu như ba giám khảo đều chọn "cho qua" thì được trực tiếp vào vòng 50; còn nếu đều chọn "không qua" thì loại ngay. Số còn lại sẽ "chờ định đoạt": hai người một nhóm hát song ca (chủ để tự do), giám khảo không quyết định trực tiếp, cuối cùng sẽ chọn ra người đi tiếp và người bị loại.

Lòng tin vững vàng của tôi về việc Tả Tiểu Dụ sẽ vào vòng trong nháy mắt đã đổ nát khi gặp ban giám khảo. Khiết Nhi ngồi chễm chệ trên vị trí giám khảo, cái quái gì thế này?

Tôi nhanh chóng chạy ra một góc vắng người điện thoại cho anh Phong, kết quả, anh Phong nói hôm nay không gặp Khiết Nhi nên chưa giải thích hiểu lầm. Anh nghe tôi nói Khiết Nhi làm giám khảo cũng kinh ngạc, nói rằng công ty hoàn toàn không biết chuyện này.

Tôi còn có thể làm gì chứ, tắt máy, thấp thỏm bất an trở vào bên trong, chỉ có thể cầu nguyện kẻ tiểu nhân như tôi gặp được phúc quân tử, việc Khiết Nhi làm giám khảo chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Tả Tiểu Dụ được xếp trong nhóm thứ 3, số thứ tự 27, cô hát ca khúc "Ước mơ bé nhỏ" do chính mình sáng tác.

Quả nhiên, trong khi hai người giám khảo kia gật gù cho qua thì Khiết Nhi giơ bảng "đấu loại", còn phê bình Tả Tiểu Dụ không có khả năng sáng tác.

Hầy, Khoai Sọ à, tôi hại cậu rồi.

Tả Tiểu Dụ rất lễ độ, khiêm tốn tiếp thu ý kiến giám khảo sau đó thản nhiên đi xuống sân khấu.

Vòng thứ nhất kết thúc, tổng cộng có 22 thí sinh được trực tiếp vào trong, 18 thí sinh bị loại. Nói cách khác, trong 60 người còn lại, chỉ có 28 người được qua. Có Khiết Nhi ở đây, tôi thật muốn toát mồ hôi thay cho Tả Tiểu Dụ.

Tả Tiểu Dụ được phân vào nhóm cùng với một cô gái mang phong cách tomboy, hát ca khúc "Ngày mai em muốn gả cho anh". Trời đất, nếu không phải tự do lựa chọn ca khúc, tôi sẽ nghi ngờ đây có phải do Khiết Nhi sắp đặt. Quay lại vấn đề, hai người này sao có thể lựa ca khúc này vậy!

Tả Tiểu Dụ lên lân sấu lần nữa, đèn bên phía ban giảm khảo hơi tối, tôi cố gắng tập trung nhìn thái độ Khiết Nhi. Khi cô ta nhìn Tả Tiểu Dụ, trong khóe mắt lóe lên ý mỉa mai khó nhận thấy. Lạnh quá, tôi rùng mình một cái.

Ngoài dự đoán của tôi, Tả Tiểu Dụ hát ca khúc xưa này rất tốt, hát rất xuất thần, rất tình cảm, giống như một cô dâu sắp được cùng người yêu bước vào lễ đường. Ngay cả khi bị Khiết Nhi gây áp lực, đài Xoài cũng không thể chịu mất một tài năng thế này nhỉ. Lòng tin trong tôi dần dần trở lại.

Cuối cùng, giám khảo công bố danh sách được vào vòng trong, khi đọc đến ba chữ "Tả Tiểu Dụ", cô ấy kích động lao khỏi sân khấu chạy xuống ôm tôi. Hai chúng tôi vừa ôm vừa nhảy nhót hệt như trẻ con.

Nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi. Nhớ phải đến tiệm giặt ủi lấy gấu bông yêu quý của An Tâm, tôi không thể cùng ăn cơm với Tả Tiểu Dụ mà phải gọi xe về.

Kết quả, tôi gặp được Lưu Giai ở tiệm giặt ủi, thấy chị phải lấy bảy, tám bộ đồ, tôi giúp chị khiêng vào xe.

"Cám ơn!"

"Không có chi, chị cũng sống gần đây sao?"

Lưu Giai lễ độ gật đầu, "Chị ở kế bên nhà An Tâm."

"Ơ?" tôi hoàn toàn không biết, dù sao cũng đâu tới phiên tôi biết.

"Dù sao chị cũng lái xe đến nên về chung với nhau đi!"

---

"Này..." tôi nhìn con gấu bông nhân viên tiệm giặt ủi lấy ra, kinh hãi nói không nên lời.

Đây là con gấu tôi mang đến sao? Từng mảng lông màu nâu đã bị tẩy màu, không khác gì gấu mèo.

Chủ tiệm xin lỗi tôi, nói là nhân viên trong tiệm để sai liều lượng chất tẩy nên thành ra thế này, ông nguyện ý bồi thường gấp đôi cho tôi.

Lưu Giai đứng bên cạnh cũng há hốc mồm, "Hình như đây là của người đó tặng em ấy!" là người đại diện An Tâm tin tưởng nhất, quả nhiên chị rất rành mạch chuyện tình cảm của An Tâm.

Tôi rất muốn khóc, nếu mang trở về, thế nào người đó cũng nghi ngờ tôi cố ý trả thù.

"Không được, em phải đi mua một con khác giống con này." tôi ngồi trong xe Lưu Giai, suy nghĩ một chút chuẩn bị xuống xe, trước tiên sẽ tìm ở các cửa hàng gần đây.

Lưu Giai giữ chặt tôi lại, "Em biết giờ mấy giờ rồi không? Được rồi, để chị lái xe chở em đi tìm." thật ra Lưu Giai cũng không xấu, trừ lần chị dùng tiền đuổi khéo tôi đi.

Vòng quanh các cửa hàng gần đây cũng không có con nào tương tự. Lưu Giai chở tôi vào khu trung tâm, nói trong Vương Phủ Tỉnh có một cửa hàng bán đồ chơi rất lớn.

Đến nơi, tôi bắt đầu càn quét khắp chốn, cửa hàng này quả thật rất lớn, đến tận ba tầng lầu. Chân chạy đến mỏi nhừ, cuối cùng, trong một góc ở tầng ba, tôi tìm được một con gấu bông giống hệt về màu sắc lẫn kích cỡ.

Tôi vui sướиɠ ôm con gấu bông này, nếu không vì ngại đang ở nơi công cộng tôi đã òa khóc.

---

Gõ cửa phòng ngủ An Tâm.

"Vào đi!"

Tôi ôm gấu bông bước vào, vô cùng lo lắng bất an.

"Đã lấy về đây." không dám nhìn thẳng chị, hai tay đưa ra.

"Cám ơn!" chị cười rạng rỡ, giống như trở về trước lúc được tôi tỏ tình.

"Không có chi!"

Từ lúc nào chúng ta đã trở nên khách sáo thế này.

"Em ra đây." tôi im lặng quay người mở cửa.

Vừa định đóng cửa sau lưng, từ trong phòng lạnh lùng vang lên một câu, "Chờ đã, con gấu này...không phải của tôi."