Thành công!
Thắng rồi!
Gần đây, mọi người trong công ty hay sử dụng hai từ này nhất. "Bỏ qua" đã trở thành quán hai tuần liên tiếp trên bảng xếp hạng ca khúc Trung Quốc được yêu thích nhất. 2000 EP đầu tiên được sản xuất đã sớm bán hết, một vạn bản tiếp theo mới xuất xưởng đã bị các cửa hàng băng đĩa đua nhau giành hết. Hiện nay, bên bộ phận phát hành đang thống kê số lượng đơn hàng để chuẩn bị nhanh chóng sản xuất đợt thứ ba.
Điện thoại anh Phong reo liên tục cả ngày. Hơn mười kênh radio, đài truyền hình muốn mời Mạch Kỳ đến tham gia tiết mục. Thậm chí công ty điện ảnh kia cũng gọi đến, nói muốn Mạch Kỳ hát ca khúc chủ đề. Lúc này anh Phong cố gắng từ chối, nói đã chọn Khiết Nhi thì không thể thay đổi, ngại rằng ca khúc của Mạch Kỳ không phù hợp với phim điện ảnh này. Cúp điện thoại, anh Phong rất hả giận, "Mẹ nó, thấy Mạch Kỳ của chúng ta nổi tiếng thì phe phẩy đuôi đến tìm, ông đây muốn cho bọn bây biết mặt."
Quản lý nhân sự công ty đến tìm tôi, nói chuyển tôi qua chế độ chính thức, tôi kinh ngạc hỏi: "Không phải một tháng mới có thể trở thành nhân viên chính thức sao, còn đến một tuần nữa mà đã chuyển rồi?"
Quản lý nhân sự chẳng giải thích gì cả, cười cười: "Em là trường hợp ngoại lệ của công ty chúng ta, tổng giám đốc Chung trực tiếp điện thoại xuống mắng tôi,
"người tài giỏi như thế sao không nhanh chóng ký hợp đồng, phòng nhân sự các người làm ăn kiểu gì thế?"."
Tôi hơi ngượng ngùng, "Xin lỗi, vì tôi mà các người bị mắng."
"Sao phải xin lỗi, tôi còn phải cám ơn em, phỏng chừng tháng này toàn công ty sẽ có tiền thưởng." quản lý nhân sự vui cười hớn hở cầm hợp đồng lao động tôi đã ký đi ra.
Thế là, tôi đã chính thức
bán thân cho Nham Thạch.
Hôm nay nhớ lại, từ tận đáy lòng tôi rất biết ơn Nham Thạch. Dù sao nơi đây cũng tiếp nhận tôi vào giới giải trí này, còn cho tôi rất nhiều cơ hội.
Buổi tối, cuối cùng, bộ phận truyền thông cũng dùng bữa ở Quyền Kim Thanh để chính thức chào đón tôi.
Bốn người bên truyền thông cùng với chị Lulu, mỗi người mời tôi một chén rượu. Không thể khước từ lòng thành, đáng tiếc tôi không có tiền đồ, sau một chén đã chảy nước mắt, sau năm chén, mặt đã đỏ bừng bừng. Phương Di ngồi cạnh huých nhẹ vai tôi, "Đối với nghề của chúng ta, cô phải nâng cao tửu lượng đi!"
Tôi vừa lau nước mắt vừa gật đầu, thế nhưng trong lòng đề ra một nguyên tắc:
có thể không uống sẽ không uống.Cuối tháng nhận tiền lương, tôi kiểm tra các con số trong thẻ, sau đó thật thà chạy đi tìm quản lý nhân sự, "Hình...hình như các người phát sai cho em rồi, trong thẻ báo đến 4000."
"Nhóc con này..." quản lý nhân sự suýt nữa phì cười, "Em được thưởng gấp đôi, ông chủ bảo vậy."
"Vâng!" tôi cảm động muốn rơi nước mắt, vui vẻ chạy về bàn làm việc, quên mất chính mình vốn có thể trở thành phú bà
(người phụ nữ giàu có) kiếm được số tiền 65 vạn một năm.
"Nghe nói dùng "Bỏ qua" làm ca khúc chính là ý tưởng của cô?" tôi đang tắt máy chuẩn bị ra về, giọng một cô gái vang lên sau lưng.
Ngày hôm nay được nhận lương, để cám ơn Văn Tử cho tôi ăn ở không tốn tiền, tôi mời cậu ấy đi ăn. Anh Phong cũng nói không sao, đồng ý cho tôi sáu giờ ra về.
Quay đầu lại, là Mạch Kỳ.
"À, tôi đề ra ý đó nhưng chủ yếu là chị Lulu và tổng giám đốc Chung quyết định."
Mạch Kỳ trầm tư vài giây, sau đó đưa cho tôi một phong bì màu đỏ, "Dù sao đi nữa, cám ơn cô."
Tôi không ngốc, tất nhiên hiểu phong bì này là gì. Tôi vội vàng đứng lên, từ chối: "Đừng, đừng, đây là công việc của tôi mà."
"Không phải, cô không hiểu, đây là chuyện khác." Mạch Kỳ nhét phong bì vào tay tôi, sau đó gọi Phương Di, hai người kéo hành lý đi ra ngoài.
Đúng rồi, sáng mai Mạch Kỳ có một buổi ký tặng tại Vũ Hán, trước dó chẳng phải anh Phong điện thoại bảo cô cứ đến thẳng sân bay sao? Lẽ nào, cô cố ý đến công ty để đưa tôi phong bì này? Tôi cảm thấy cô quá khách khí.
"Sáu nghìn, Văn Tử à, tớ kiếm được sáu nghìn một tháng này!" tôi ngồi trong nhà hàng, liên tục "khoe khoang" với Văn Tử phía đối diện."
Văn Tử lúc đầu còn để tôi high, sau đó không chịu được, buông đũa, khoanh hai tay trước ngực lườm tôi, "Câu quên mất đáng ra cậu sẽ kiếm được sáu vạn một tháng rồi hả."
Tôi không nói nữa, một câu của Văn Tử khiến tôi mất đi hào hứng, cúi đầu ăn canh.
Thấy tâm trạng tôi sa sút, Văn Tử không đành lòng, bắt đầu mở lời, "Chẳng phải cậu nói cái công ty "nát" đó lương khởi điểm chỉ có hai nghìn sao, có khi nào phòng tài vụ có lỗi nên cậu mới được món hời này?"
Hừ, tôi đặt muỗng xuống bát, Văn Tử ha, đừng nghĩ lương mình cao thì xem thường người khác, "Là hai nghìn, nhưng tớ làm tốt nên được gấp đôi. Cậu có bản lĩnh để được double không?"
Văn Tử lập tức hùa theo: "Đúng vậy, Hữu Hữu của tớ là ai chứ, biết co biết duỗi, làm ở đâu cũng tốt." vừa nói vừa giơ ngón cái lên.
---
Tôi thỏa mãn nằm trên giường, trong đầu bắt đầu tín mã do cương*. Hừm, công việc xem như thuận lợi, lo lắng duy nhất bây giờ là làm sao ăn nói với ba mẹ. Bọn họ nói tôi ổn định xong chuyện ở Hong Kong thì điện thoại cho họ. Thế nhưng, trái đưa phải đẩy tôi không dám thực hiện cuộc gọi đáng sợ này. Trong lúc bối rối, tôi theo thói quen lên diễn đàn nói chuyện phiếm với mọi người.
(*信马由缰: cưỡi ngựa thả lỏng cương, ý nói trạng thái thả lỏng, thư giãn)Trên diễn đàn, người hâm mộ Thượng Hải đang tích cực hỗ trợ cho các hoạt động tuyên truyền cho phim mới của An Tâm. Một tuần trước trên MSN gặp Lâm Cường, anh nghĩ tôi đang ở Hong Kong, hỏi tôi có bắt được đài Phiên Gia không, nói rằng bộ phim của "chúng tôi" sắp được chiếu độc quyền trên Phiên Gia.
Đón ở sân bay, hội nghị tuyên bố khai mạc, tham gia tiết mục đài truyền hình,..., hội người hâm mộ ở Thượng Hải kêu gọi mọi người nhất định phải đến cổ vũ An lão đại. Ồ, có đến hơn hai trăm người đăng ký, rõ ràng người hâm mộ ở Thượng Hải còn tích cực hơn ở Bắc Kinh. Việc này cũng không thể trách, đa số hoạt động truyền thông của An Tâm đều ở Bắc Kinh, gặp thần tượng nhiều cũng sẽ mất đi cảm giác mới mẻ. Hơn nữa, đa số hoạt động của An Tâm đều diễn ra trong lúc người người đi làm, đến trường, đâu thể xin ông chủ cho nghỉ được.
Người hâm mộ ở Thượng Hải thống nhất làm áo hội, áo hội là thiết kế của An An Tâm Tâm. Tôi mở ra xem, là hình hoạt họa An Tâm.
Kawaii, đáng yêu chết mất. Không được, tôi cũng phải đặt một cái. Tôi say đắm nhìn màn hình máy tính đối diện, đột nhiên nhận được điện thoại từ anh Phong, nói rằng quyết định cuối cùng ca khúc chủ đề sẽ do Khiết Nhi hát. Bởi vì bài hát sẽ đứng trên quan điểm của nữ diễn viên nên công ty điện ảnh sắp xếp cho Khiết Nhi và nữ diễn viên một buổi giao lưu vào ngày mai để có thể giúp Khiết Nhi hiểu được nội hàm của ca khúc. Anh Phong nói ngày mai bọn họ phải tham gia một buổi tuyển người mới nên việc nhỏ này giao cho tôi. Anh dặn tôi ngày mai không cần đến công ty, đến nhà Khiết Nhi đón cô ấy rồi cùng đi đến công ty điện ảnh là được.
Tôi lầm bầm đáp ứng sau đó tiếp tục say đắm áo hội hình hoạt họa kia, bắt đầu ảo tưởng tôi có thể mặc An Tâm đáng yêu như vậy trên người, bảo đảm rất đẹp!
Tôi đang vui sướиɠ trên giường đột nhiên cứng đờ...
Chẳngphải nữ...nữ diễn viên kia là...