Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường nên hai người không thể tránh khỏi việc ngủ cùng nhau, trong đầu Kim Trạch toàn là mấy hình ảnh 18x nhưng bề ngoài thì tỏ ra rất ngoan ngoãn. Khi ngủ còn cố ý nhích sang một bên, chủ động tỏ ý bản thân tình nguyện giữ khoảng cách.
“Có người không thích loại người như tôi, anh hiểu mà.” Kim Trạch ngoan ngoãn kéo một bên chăn, tươi cười để lộ lúm đồng tiền: “Nếu anh thật sự thấy phiền, tôi có thể ngủ dưới đất.”
“Không sao đâu.” Cao Á Lâm giơ tay tắt đèn, trong bóng đêm hắn nói: “Tôi không thấy phiền.”
Cả căn phòng chìm trong bóng tối, mà ngoài cửa sổ không có lấy một tia sáng, thật sự là tối đen như mực.
Kim Trạch không thấy biểu cảm của Cao Á Lâm nên đương nhiên năm giác quan của cậu trở nên nhạy cảm với mọi động tác của người ở phía bên kia gối kia hơn, Cao Á Lâm hít thở nhẹ nhàng, trầm giọng nói: “Sao cậu lại muốn vào giới giải trí?”
“Có thể kiếm tiền.” Kim Trạch trả lời rất thẳng thắn, nói xong chính cậu cũng bật cười: “Có phải rất thiển cận không?”
Cao Á Lâm nói: “Có thật không? Tôi cũng bắt đầu từ một người mới nhưng tôi không nghĩ vậy.”
Kim Trạch thu lại nụ cười, điều chỉnh tư thế hai tay gối đầu cho thoải mái, khẽ hừ một tiếng âm mũi*: “Uh-huh?”
(*鼻音: Trong ngữ âm, mũi, còn được gọi là tắc mũi, trái ngược với phụ âm tắc bằng miệng hoặc mũi, là một phụ âm tắc được tạo ra với một khóa âm hạ thấp, cho phép không khí thoát ra tự do qua mũi. Theo: wiki Eng.)Cao Á Lâm nói: “Chỉ có số ít người mới thực sự có thể kiếm tiền nhưng có quá nhiều người muốn vào giới này, muốn cất đầu dậy cũng rất khó. Sau mỗi sự kiện, công ty và người đại diện đều phải chia phần trăm, một số người còn phải động dao kéo trước khi vào giới, số tiền họ kiếm được trong mấy năm qua vẫn dùng cho việc trả nợ. Tham gia các hoạt động, tiệc tùng, muốn mở rộng mạng lưới quan hệ, làm gì có hoạt động nào mà không cần tiêu tiền để trang điểm cho bản thân cơ chứ? Người khác mặc đồ hiệu nổi tiếng trước ống kính mà cậu dám không biết xấu hổ mặc đồ vỉa hè? Nhiều tiền kiếm không đến, ít tiền không đến kiếm để chỉ mấy người như chúng ta.”
Kim Trạch thầm nghĩ: giọng nói của Cao Á Lâm thật sự rất dễ nghe, vừa từ tính mà lại không quá trầm, tốc độ nói vừa phải, bình thường hay cảm thấy người này rất cao ngạo lãnh đạm, ngay cả giọng nói cũng có vẻ lạnh lùng, tuy là lúc này không thấy mặt anh ta nhưng lại nghe giọng nói này lần nữa, thật ra cũng cảm thấy có gì đó khác thường.
Cao Á Lâm dừng lại một lúc lâu: “Này?” một tiếng, Kim Trạch hoàn hồn nói: “À ừ, anh nói đúng.”
Cao Á Lâm: “…”
Cao Á Lâm cảm thấy đối phương căn bản không hề nghe, vì vậy hắn đành phải kết luận: “Nếu chỉ nói về việc kiếm tiền thì nghề này thật sự không dễ kiếm tiền.”
Kim Trạch a một tiếng: “Anh Cao, tôi còn nghĩ anh không quan tâm đến chuyện của người khác cơ đấy?”
Dường như Cao Á Lâm đang trở mình vì có tiếng chăn sột sà sột soạt vang lên, hắn nói: “Là một người hôm nay nghe được đoạn ghi âm đó thì đều cảm thấy tò mò mà?”
Sau khi Kim Trạch nghĩ lại thấy cũng có lý.
Nhưng thật vất vả mới khiến Cao Á Lâm tò mò về bản thân, chẳng lẽ cậu cứ ngay thẳng như vậy mà khai báo hết à?
Điều đó tuyệt đối không có khả năng.
Tay cừ khôi nhỏ bé kiêm ăn bám* Kim Trạch nở nụ cười đầy xảo quyệt** trong đêm tối, cậu kéo chăn lên che nửa khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt, không vui nói: “Anh Cao, anh cứ nghĩ tôi là một người thiển cận như vậy đi, tôi khác anh, cũng không có thực lực và sự may mắn của anh.”
(*吊人: thường bị mọi người coi là kẻ bất lương, ăn bám và lười biếng, khi người ta dùng từ này để miêu tả về anh ta thì có nghĩa là coi thường anh ta, bày tỏ sự ghê tởm.**gốc: 贱兮兮: thường có nghĩa là rất xảo quyệt, không nhất thiết phải là một sự xúc phạm, ngược lại là một biểu hiện của một số nhân vật chính chơi bất cần đời. Trích: Baidu.)Kim Trạch ra vẻ thở dài nói: “Anh nhìn ông sếp Bạch Nhất Hoàn của tôi đi, chắc là anh biết chứ nhỉ? Sau khi lăn lộn trong giới mấy năm, cuối cùng cũng tích lũy được một số mối quan hệ sâu rộng, mặt khác còn phải tiêu tiền vào mấy phần thất bại. Hiện tại để điều hành được studio này cũng không dễ dàng gì. Mấy năm trôi qua rồi mà anh ấy mới chỉ ký hợp đồng được với một vài người mới, chính anh ấy cũng gần như chuyển nghề sang kinh doanh. Ai mà không có ý tưởng, quyết tâm, muốn sáng chói và sống theo ý mình khi mới bước chân vào giới này đâu? Nhưng đâu có dễ như vậy.”
Cao Á Lâm không nói gì, nhưng đôi mắt Kim Trạch lại tỏa sáng rực rỡ, cậu diễn sâu đến mức hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, giọng nói còn có chút bất đắc dĩ: “Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh anh Cao ạ.”
Cao Á Lâm ồ một tiếng, hắn biết hôm nay không hỏi được gì nên đành nói: “Ngủ sớm đi.”
Kim Trạch trả lời, một lúc sau hô hấp của Cao Á Lâm chậm lại, dường như hắn đã ngủ rồi.
Kim Trạch nghĩ lại cũng tự thấy buồn cười, hóa ra một người thoạt nhìn cao ngạo lãnh đạm như Cao Á Lâm cũng chỉ là một người bình thường. Hắn vẫn sẽ có sự tò mò, bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng không nói lời nào nhưng hóa ra khi nói đạo lý lại mạch lạc và hợp lý như vậy.
Nhưng mọi người đều có nguyên tắc của riêng mình, ai cũng cảm thấy nguyên tắc của mình mới là chân lý.
Sao phải bận tâm quá nhiều làm gì?
Kim Trạch nhắm mắt lại chậm rãi thở dài một hơi, cứ như cậu muốn dùng hơi thở này để thở ra những năm tháng không cam lòng trong lòng mình. Cậu còn nghĩ có thể đêm nay cậu sẽ khó ngủ, dù sao cậu cũng ở một nơi xa lạ lại còn có một người xa lạ ngủ bên cạnh, cũng không biết ngày mai sẽ ra sao. Mặc dù còn có rất nhiều vấn đề nhưng có lẽ là do Cao Á Lâm luôn giữ vẻ bình tĩnh và dửng dưng như thể họ chỉ đang đi nghỉ phép, sâu trong tiềm thức mang lại cho Kim Trạch cảm giác an toàn, cậu cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Sau một khoảng thời gian không xác định, Kim Trạch bắt đầu phát ra tiếng ngáy nhỏ, cậu còn nghiến răng một chút.
Cao Á Lâm mở to mắt trong đêm tối, hắn cử động cơ thể từng chút một, sau khi nghiêng người liền tìm thấy mục tiêu một cách chính xác trong bóng tối—— hắn giống như một con mãnh thú đã khóa chặt con mồi của mình từ sớm, nên bất cứ lúc nào cũng có thể ngửi thấy vị trí của con mồi.
Hắn đặt một nụ hôn lên trán Kim Trạch: “Chúc ngủ ngon, cáo nhỏ của anh.”
Sáng sớm hôm sau Cao Á Lâm gọi Kim Trạch dậy. Trong balo của cậu có một cái đồng hồ, cầm lên nhìn thấy đã năm giờ rưỡi sáng.
Nhìn bầu trời đen như mực bên ngoài cửa sổ, Kim Trạch chỉ muốn quay lại ổ chăn ngủ nướng giấc nữa thôi— bắt cóc gì đó rồi trò chơi trốn thoát, v.v., làm ơn hãy đợi đến khi cậu tỉnh dậy rồi hẵng đến!
Cao Á Lâm lấy lương khô và nước uống từ balo của mình ra rồi lại bảo Kim Trạch đi đánh răng rửa mặt sạch sẽ, chỉnh lý đồ đạc để chuẩn bị ra ngoài.
Đầu tóc Kim Trạch bù xù, vẻ mặt mơ màng bò ra ngoài, tiểu Kim Trạch dậy sớm đã hùng vĩ vểnh lên trong đũng quần. Cậu bay đi đánh răng như bị mộng du. Cao Á Lâm đứng sau nhìn bóng lưng ngẩn ngơ của cậu, khóe miệng hắn hơi cong lên, sau đó lại trở về với diện mạo vẻ mặt vô cảm.
Sau bữa sáng đơn giản, cả hai cầm đèn pin ra ngoài.
Gió buổi sớm rất lạnh, Kim Trạch và Cao Á Lâm chỉ mặc áo phông đôi, quần, giày và thậm chí cả đồ lót cũng là đồ đôi nốt. Chỉ có áo khoác là của riêng họ.
Cao Á Lâm nhìn dáng vẻ của Kim Trạch, trong mắt liền hiện lên một tia hài lòng, Kim Trạch kéo khóa kéo áo khoác lên, rụt cổ lại nói: “Đi hướng nào đây?”
“Phía trước có biển báo chỉ dẫn kìa.” Cao Á Lâm nói: “Qua xem thử.”
Kim Trạch chớp chớp mắt: “Ở đâu có vậy?”
Nhưng mới đi được vài bước, quả nhiên nhìn thấy phía trước có một biển báo chỉ dẫn, Kim Trạch không nhịn được bất ngờ: “Thị lực của anh cũng tốt thật!”
Bước đi của Cao Á Lâm vẫn vững vàng, vẻ mặt của hắn điềm nhiên như không đi đến chỗ biển báo chỉ dẫn để xem xét.
“Xã An Hà.” Cao Á Lâm lộ ra một chút bối rối đúng lúc: “Nơi này là nơi nào? Cậu đã nghe tới nơi này chưa? Chúng ta còn ở thành phố An Ưng không?”
Tuy nhiên, sắc mặt Kim Trạch lập tức thay đổi ngay khi cậu thấy rõ biển báo chỉ dẫn, nụ cười trên khóe miệng cứng lại, một lúc sau cậu mới chậm rãi nói: “Vẫn còn ở trong thành phố. An Hà ở huyện Tân Kiển.”
Cao Á Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần chúng ta không ở vùng núi hẻo lánh là được, đợi đến khi tìm được người trong thôn này là chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
Đây rõ ràng nên là một bầu không khí hoàn toàn có thể yên tâm rồi nhưng Kim Trạch lại hiếm khi trở nên nghiêm túc, hàng lông mày tuấn tú thậm chí còn hơi cau lại đẩy thành những nếp nhăn khá nông. Kim Trạch không nói gì, hai người đi về phía trước theo chỉ dẫn của biển báo chỉ dẫn. Không khí buổi sáng này mang theo mùi hương trong lành đặc trưng của vùng nông thôn: ví như sương sớm đọng trên đầu ngọn cỏ xanh, lại như đống rơm khô, ngoài ra còn có mùi tanh của đất ẩm.
Sương mù trong rừng càng ngày càng dày, giờ lúc mọi thứ xung quanh yên tĩnh nhất, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Kim Trạch trong lòng ngổn ngang suốt cả quãng đường đến nỗi thậm chí cậu còn không có thời gian để quan sát Cao Á Lâm. Cậu không thấy người đàn ông cao lớn sóng vai đi bên cạnh cậu đang im lặng nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt sắc bén kiểm tra xem xét từng biểu cảm và phản ứng của cậu.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ một lúc lâu, phía chân trời cũng dần dần sáng hơn.
Cao Á Lâm đề nghị nghỉ ngơi một chút, cả hai liền tìm một hòn đá bên đường rồi ngồi xuống.
Sương mù lan tỏa trong rừng vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, ánh sáng dần dần lộ ra từ những tầng mây, lúc này Kim Trạch mới nhìn rõ con đường dưới chân mình.
Đây là một con đường nhỏ hết sức bình thường ở quê, hai bên là rừng rậm, trên mặt đường đầy ổ gà còn có vết hằn do xe máy và oto đi qua.
Kim Trạch ngồi trên tảng đá, hai tay buông thõng bên hông một cách tự nhiên, cậu ngẩng đầu nhìn chân trời đang dần đỏ như lửa, đột nhiên nói: “Anh Cao, thật ra thì qua ngày mai em sẽ bước sang hai mươi ba tuổi đó.”
Kim Trạch dừng một lúc lâu, cậu dùng ngữ điệu kỳ quái nói: “Anh có nghĩ đây là một sự trùng hợp không?”
Cao Á Lâm liếc nhìn cậu, rũ mắt xuống nói: “Thật trùng hợp.”