🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Anh…” Lúc ăn cơm cậu em trai nhỏ Tưởng Diêu của Kim Trạch đứng ở cửa phòng ngủ, cậu bé lén lút vẫy tay với anh hai mình: “Anh hai, anh qua đây đi.”
Nghiêm Thị* đang giúp bày bát đũa, sắc mặt bà nặng nề đến mức không nhìn ra bà đang nghĩ gì, mái tóc đen dài từng thắt bím đã cắt ngắn gọn gàng, nghe nói hồi đó bím tóc của bà đã được bán với giá rất cao..
(*氏: chỉ người đàn bà họ Nghiêm. Đồng thời từ này là từ Thị trong họ tên của phụ nữ.)Kim Trạch liếc nhìn người phụ nữ rồi quay người đi vào phòng ngủ, vào phòng cậu đóng cửa lại, sau đó ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu tròn của em trai mình: “Sao vậy? Hôm nay anh không mua nhiều đồ ăn lắm nên chúng ta ăn đơn giản chút nha?”
“Vâng ạ.” Giang Dao ngoan ngoãn gật đầu, cậu bé nhỏ giọng nói: “Cha lấy hết tiền của mẹ rồi.”
“Hả?” Kim Trạch cau mày: “Không phải bảo là nhập viện à?”
“Trước kia nhập viện thật.” Giang Diệu mày chau mặt ủ nói: “Sau khi xuất viện cha bị phía bên công trường đuổi, ông ấy nói muốn ra ngoài tìm việc nên lấy tiền của mẹ rồi bỏ đi.”
Trong chốc lát tâm trạng của Kim Trạch rất phức tạp, cau mày nắm lấy bàn tay mềm mại của em trai: “Đi bao lâu rồi?”
“Hơn một tháng rồi anh.” Giang Dao nói: “Chúng ta còn đang khất nợ tiền thuê nhà, phí quản lý tài sản với cả tiền điện nước… Nên mẹ mới đưa em đến đây.”
“Vậy em đi học kiểu gì?” Kim Trạch nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy: “Mẹ cứ vậy đưa em đi luôn? Không nói gì nữa à? Em đã xin giáo viên nghỉ rồi à?”
“Dạ chưa.” Khương Dao rũ mắt, im lặng một lúc rồi mới nói: “Anh hai, sau này chúng ta phải làm sao đây?”
Sau này chúng ta phải làm sao đây?
Nghe những lời này, trong đầu Kim Trạch cảm thấy ong ong. Cậu cũng từng hỏi mẹ một câu như vậy, sau này chúng ta phải làm sao đây. Lúc đó cậu luôn có hy vọng, cảm thấy còn có cái gì đó để dựa vào nhưng bây giờ cậu mới biết, người phụ nữ đó không thể đưa ra bất cứ câu trả lời nào bởi vì chính bà cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Kim Trạch lập tức cảm thấy một ngọn lửa giận đang dâng trào trong l*иg ngực, nó gần như muốn nhảy ra ngoài theo nhịp tim của cậu.
Cậu xoa đầu em trai, cố gắng ổn định* giọng nói: “Đừng lo, anh sẽ lo cho em đi học lại, em không cần lo lắng gì cả.”
(*nguyên văn: 稳住: giải thích là ổn định, nó thường có nghĩa là che giấu sự thật và lừa dối mọi người để tạm hoãn hành động.)Tưởng Diêu gật đầu, dường như cũng hơi thả lỏng một chút, giờ cậu bé mới nhận ra mình đói bụng rồi thế là ồn ào kêu ăn cơm.
Kim Trạch mở cửa, hai người lần lượt đi ra ngoài, Cao Á Lâm lập tức chú ý tới chuyện sắc mặt Kim Trạch không tốt lắm, chần chờ một chút mới tiến lên hỏi: “Sao vậy?”
Kim Trạch lắc đầu, lại liếc mắt nhìn người phụ nữ cạnh bàn.
Nghiêm Thị bảo đứa con út đi rửa tay, bà vén một lọn tóc rối bù ra sau tai, khi bà đứng dưới bức tường xám loang lổ nhìn cứ như bà sẽ già đi cùng ngôi nhà cũ kỹ này, cũng không còn sức sống.
Trong lòng Kim Trạch vô cùng rối rắm, so với phẫn nộ thì còn gì thảm thương hơn cảm giác ấm ức nhưng không biết làm thế nào—— cậu biết ngay cả khi cậu phẫn nộ chất vấn bà, người phụ nữ cũng không thể trả lời bất cứ điều gì, bạn vĩnh viễn không có cách nào để đánh thức một người giả ngủ.
Kim Trạch hít một hơi thật sâu, dùng móng tay ngón cái hung ác bấm lên khớp ngón trỏ tạo thành một vết bấm rất sâu, cậu đang chìm sâu trong biển lửa không thể tự mình thoát ra. Đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu và kiên nhẫn kéo ngón tay cậu ra.
Cao Á Lâm xoa xoa vị trí mà cậu đã bấm thành dấu, cũng không hỏi cậu sao vậy mà chỉ nói: “Đi rửa tay rồi ăn cơm?”
Kim Trạch sững sờ một lúc.
Hành vi tự nhiên của Cao Á Lâm khiến cậu đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng, giống như một người đã ở một nơi nào đó lâu ngày và đã quen với khung cảnh xung quanh rồi, thậm chí còn thuộc lòng nơi nào có thêm một cục đá, thân cây nào có thêm một vết trầy xước. Nhưng một ngày nọ, có một người đột nhiên xuất hiện, đột nhập vào thế giới của anh ấy rồi nói: “Này! Cuối cùng cũng tìm được cậu! Thế giới bên ngoài có rất nhiều điều thú vị, đi xem đi!”
Anh ta dùng giọng điệu như người quen, cầm những thứ mới mẻ kia như dâng bảo vật cho mình xem, cho dù mình không thích anh ta cũng có thể đổi cách khác để nói chuyện với mình.
Trái tim mâu thuẫn mang theo cảm giác đau đớn trên dấu ngón tay dần dần biến mất theo cái xoa của Cao Á Lâm, bừng tỉnh nhận ra người đàn ông này đang đứng về phía mình, loại cảm giác kề vai sát cánh ngoài dự đoán này khiến người ta cảm thấy vui mừng.
Kim Trạch nhìn Cao Á Lâm vài lần, sau đó thu tay lại, Nghiêm Thị vẫn đang ngẩn người như cũ, hoàn toàn không chú ý đến động tác nhỏ bên này.
Cao Á Lâm nhìn vẻ mặt chậm lại của Kim Trạch, ngực hắn bỗng nóng lên, cái đuôi phía sau càng thêm vui vẻ vẫy vẫy.
Một bàn đồ ăn rất bình thường: *trứng xào cà chua, **cà tím xào, ***thịt xông khói hấp, ****củ sen chua ngọt và một bát *****thịt heo hoa cúc vàng.
(*番茄炒蛋:**素烧茄子:***蒸腊肉:****糖醋莲白:*****黄花肉片汤:)Đâu là lần đầu tiên Cao Á Lâm được ăn món do Kim Trạch nấu, hận không thể ăn liền 3 chén cơm, cả bàn không có ai phát hiện cậu đang ôm ý nghĩ mơ mộng chuyện tình yêu này, Kim Trạch ăn cơm xong thì đặt đũa xuống, còn Nghiêm Thị chủ động dọn dẹp bát đũa, Cao Á Lâm vội vàng đứng dậy hỗ trợ.
Đến khi đập vỡ cái đĩa thứ ba rồi, Nghiêm Thị mới thiện ý mời Cao Á Lâm ra khỏi phòng bếp.
Kim Trạch: “…”
Tầm chạng vạng Kim Trạch và Cao Á Lâm cùng nhau ngồi ở cửa viện nhìn hoàng hôn từng chút từng chút nhuộm đầy mây, biến đổi thành sắc thái dịu dàng như tranh sơn dầu, xa xa cuối đường chân trời màu xanh nhạt, màu xám và màu vỏ quýt rất có trình tự phủ lên nhau. Mấy ngôi nhà xếp rải rác, ruộng đồng đan xen trải thành những mảng lớn giống như ai đó tùy ý vẽ nên những khối màu tự nhiên, mấy con vịt vẫy cái đuôi ngắn chạy qua dưới chân, Kim Trạch mở miệng nói: “Nhà anh có những ai?”
Cao Á Lâm ôm bình giữ nhiệt, vẻ sắc sảo toàn thân đã biến mất, hắn ngồi thẳng tắp như một cán bộ già dặn kinh nghiệm nói: “Có ba mẹ, sức khỏe của họ đều tốt, còn có cả ông bà nội, ông bà ngoại, thường xuyên đi quảng trường khiêu vũ quảng lắm.”
“Rất tốt.” Kim Trạch cúi đầu cười cười: “Đây chính là hạnh phúc lớn nhất.”
Cao Á Lâm dịu dàng nói: “Chính cậu nói mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà.”
Kim Trạch nhếch môi tự cười bản thân.
Cao Á Lâm nhích đến gần cậu hơn một chút, hắn cứ như một chàng trai lần đầu biết yêu, quan sát sắc mặt của Kim Trạch: “Cậu còn giận tôi à?”
Kim Trạch liếc hắn: “Tôi có giận hay không thì liên quan gì đến anh thế anh Cao? Tôi cảm thấy rất kỳ lạ là anh bị kẹt ở chỗ này, không thể làm việc mà anh không sốt ruột chút nào à?”
“Ký lai chi, tắc an chi*.” Cao Á Lâm nói: “Tôi có thể đi thật, nhưng nếu tôi đi rồi không phải đoạn ghi âm kia của cậu sẽ bị tiết lộ à?”
(*Ký lai chi, tắc an chi(既来之,则安之): Luận ngữ, có nghĩa là khi mình đã đến một nơi nào đó rồi thì phải thấy thoải mái, bình tâm lại mà yên ổn sinh sống.)Cao Á Lâm nói rất hợp lý, hắn cũng đâu có bị kẻ bắt cóc uy hϊếp, hoàn toàn có thể đi luôn nhưng cần gì phải dây dưa với mình ở chỗ này làm gì? Không cần thiết ấy?
Nếu đã như vậy, vì sao kẻ bắt cóc cứ phải trói hắn cùng?
Lúc này Kim Trạch mới muộn màng nhận ra, mới cảm thấy không thể giải thích được, nhưng bất kể thế nào cậu cũng không tìm được điểm mấu chốt trong này Nhưng ai mà ngờ được, cái tên nhìn giả vờ nghiêm túc Cao Á Lâm này thật ra lại là tên khiến người ta phát điên với cả không đáng tin cậy như vậy chứ?
Kim Trạch chỉ cảm thấy tuy rằng Cao Á Lâm thích nói đạo lý, thích chõ mũi vào chuyện người khác nhưng người thật sự tốt. Đối phương không giống mình, lộ trình được sắp xếp đầy đủ không nói, lãng phí hai ngày như vậy thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Có thể còn bị nghi ngờ là vi phạm hợp đồng nữa, đến lúc đó bị phạt tiền thì phải làm sao bây giờ?
Tâm trạng của Kim Trạch đột nhiên trở nên phức tạp: Chẳng lẽ bản thân là một ngôi sao chổi á? Đi cùng ai người đó liền gặp xui xẻo?
Cậu cẩn thận suy nghĩ, mặc dù không bằng lòng nhưng vẫn đứng dậy nói: “Anh đã vì tôi mà làm rất nhiều, tôi… Nhận ơn của anh, anh vẫn nên đi đi. Kẻ bắt cóc không nói anh không được đi, nếu anh ta muốn làm ầm lên, tôi đây sẽ nói lý lẽ với anh ta.”
Cao Á Lâm thiếu chút nữa bật cười, hắn cố gắng hết sức kiểm soát biểu cảm của mình: “Cậu nói lý với kẻ bắt cóc?”
“Tôi học theo anh.” Kim Trạch hừ một tiếng: “Dù sao với trò chơi này một người cũng có thể chơi, anh ta cũng không nói hai người nhất định phải ở cùng nhau, tôi có thể chơi kiểu trò chơi chơi chữ này…”
Giọng nói vừa giảm xuống, người hàng xóm cách vách thò đầu sang: “Lộ Quốc nè, cậu có điện thoại này.”
Kim Trạch: “…” Có dự cảm xấu.
Cao Á Lâm rút tay ra khỏi túi áo, hắn điềm nhiên như không nhún vai: “Nhìn đi, cơ sở ngầm của anh ta ở khắp mọi nơi.”
(*眼线: cơ sở ngầm (người bí mật quan sát tình hình, khi cần thì có thể làm người dẫn đường))Kim Trạch: “…”