Lâm Phỉ tìm hiểu tình huống phía trước, xa xa truyền đến một vài âm thanh, Lâm Phỉ hướng về phía mọi người ra dấu, mấy người Tiêu Linh rất nhanh hiểu rõ ý tứ Lâm Phỉ, đứng lên, chuẩn bị chiến đấu.
“Phía trước có 6 con sơn trư đang đến.” Thiên Cuồng nhìn lướt qua mọi người, sau đó nhìn Thiên Tâm nói: “Việc khống chế đầu tiên giao cho cậu.”
Băng hệ pháp sư đối với năng lực khống chế trong chiến đấu tuyệt đối cực mạnh trong class pháp hệ, bất quá nếu chỉ là dựa vào một cái băng pháp thì không thể khống chế được nhiều quái như vậy, bởi vì quái vật bình thường khi bị trúng vài cái khống chế hình ma pháp về sau sẽ sinh ra một ít kháng tính, càng ngày càng khó khống chế.
Thiên Tâm dừng một chút: “Tốt.” Mặc dù nhìn Thiên Cuồng an bài như vậy có chút nghi vấn, nhưng lúc này rõ ràng không phải thời cơ thỏa đáng để đưa ra nghi vấn.
Thiên Cuồng nói với Tiêu Linh: “Ngươi ở lại bên cạnh Thiên Tâm, chú ý sử dụng Kháng cự quầng sáng.”
Ý của Thiên Cuồng là để cho Tiêu Linh bảo vệ Thiên Tâm, Tiêu Linh tự nhiên rõ ràng ý tứ của hắn: “Tốt.”
Thiên Cuồng quay đầu nhìn Thiên Phi nói: “Nơi này địa thế hẹp, không nên sử dụng phạm vi ma pháp, miễn cho công kích đến người một nhà. Ngươi phụ trách chuyển vận, có khả năng gϊếŧ bao nhiêu thì gϊếŧ.”
Quần thể ma pháp Hỏa Lưu Tinh của Thiên Phi là công kích không phân biệt địch ta, vạn nhất làm bị thương người một nhà thì được không bằng mất, bất quá đơn thể ma pháp của hủy diệt thuật sĩ đồng dạng không thể khinh thường.
Trên mặt Thiên Cuồng lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, nhìn đỉnh pháp trượng trong tay hơi lóe kim quang, pháp trượng này nhìn qua cực kỳ bình thường, chỉ có ma pháp tinh thạch màu lam trên đỉnh pháp trượng hiện lên như có như không quầng đen cùng mũi nhọn trắng, như hai tròng mắt nhìn trộm chung quanh, lộ ra vẻ bất phàm.
Bên ngoài thoạt nhìn, nó tuyệt đối là một cây pháp trượng rất bình thường, chỉ có Thiên Cuồng mới biết chỗ bất phàm của nó.
Mấy người Thiên Cuồng sở dĩ tại lúc cấp thấp đã được Long Chi Diễm, công hội đứng thứ hai trong Liên Minh Thiên Sứ coi trọng cũng không phải không có bí mật, Thiên Phi, Thiên Tâm, Lâm Phỉ kỹ thuật tốt, nhưng nguyên nhân chính là vì Thiên Cuồng, bốn người mới được đã ngộ cao ở Long Chi Diễm, nghĩ mọi biện pháp để lưu bốn người lại công hội.
Thiên Cuồng chần chờ, có nên hay không đem chuyện này nói cho Tiêu Linh, mặc dù rất tin tưởng phẩm hạnh của Tiêu Linh nhưng dù sao Tiêu Linh không nhất định trở thành đội hữu của 4 người, tình cảm là từ từ bồi dưỡng, Thiên Cuồng còn chưa hoàn toàn tin tưởng Tiêu Linh.
Cũng không phải mọi người không thể vô điều kiện tin tưởng người khác, mỗi người đều đối với bí mật của chính mình có điều giữ lại, Tiêu Linh như thế, Thiên Cuồng cũng như thế.
Sáu đầu sơn trư kêu lên, chạy như điên tới, chúng nó chỉ định giương oai thôi, nhưng chứng kiến Tiêu Linh, Thiên Cuồng vài nhân loại xuất hiên tại trong huyệt động của nó, chúng cuồng bạo gào thét hướng mấy người Tiêu Linh xông tới.
Mấy người đều đã chọn lựa tốt vị trí đứng, bình tĩnh chờ đợi. Chứng kiến đám sơn trư ngày càng gần, Thiên Tâm tùy thời thuẩn bị phóng ra Băng Hoàn thuật, nắm chặt trạm lam pháp trượng trong tay, thời gian phóng ra Băng Hoàn thuật không thể quá sớm cũng không thể quá muộn.
Gân xanh trên cánh tay lộ ra, theo âm thanh do sơn trư chạy như điên trên mặt đất tạo ra, trái tim Thiên Tâm đập ngày càng nhanh. Thiên Tâm mạnh mẽ điều chỉnh tần suất hô hấp của mình, làm cho trái tim của mình bình tĩnh trở lại, tính toán khoảng cách giữa đám sơn trư đang chạy tới chỗ mình.
Sai lầm chẳng khác nào thất bại, đồng nghĩa với đoàn diệt, làm một đội viên trong đoàn đội là tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm! Bởi vì chỉ cần trong đó có một người sai lầm sẽ kéo cả đoàn đội vào đầm lầy tử vong.
Tiêu Linh tùy thời chú ý tình huống của Thiên Tâm, trong trường hợp Thiên Tâm không kịp thời phóng ra Băng Hoàn thuật, chính mình sẽ không thể không phóng ra Kháng Cự Quang Hoàn để hỗ trợ.
Sáu đầu sơn trư toàn bộ đều tiến vào trong phạm vi! Thiên Tâm bỗng dưng hét lớn.
Băng Hoàn thuật!
Băng lăng chạm đất, vô số băng tinh nháy mắt phủ kín mặt đất, bên trong quặng mỏ bỗng sinh ra hàn khí, quang mang yếu ớt trong quặng mỏ động bị băng lăng trong suốt chiết xạ phát ra ánh sáng chói mắt.
Băng lăng hướng sáu đầu sơn trư đánh sâu vào, một đầu, hai đầu,… sáu đầu, không sót một con đều bị toàn bộ băng lăng bao trùm!
Tiêu Linh thầm khen một tiếng, Thiên Tâm nắm chặt thời gian rất tốt, vừa lúc đem toàn bộ 6 đầu sơn trư đóng băng, phải biết rằng tốc độ của sơn trư lúc xông tới là rất nhanh, thời gian để Thiên Tâm phản ứng cũng chỉ có vài giây mà thôi, Thiên Tâm lại có thể làm cho chúng toàn bộ đóng băng .
Lâm Phỉ lập tức phát động tín hiệu công kích, lần lượt từng đạo công kích của đạo tặc như thủy triều hướng một đầu sơn trư trong đó đánh tới. Đầu sơn trư bị Lâm Phỉ công kích lập tức trở thành đối tượng công kích của mấy người còn lại, ma pháp liên tiếp bao trùm xuống.
Mười giây trôi qua, đầu sơn trư nọ hét lên một tiếng kêu thảm dưới sự giáp công của năm người ngã xuống đất.
Băng lăng trên người đám sơn trư còn lại đều bị nghiền nát, chúng đã thoát ly khống chế, Lâm Phỉ bước lên một bước dùng muộn côn gõ ngất một đầu sơn trư, Thiên Tâm phóng ra Đóng băng trì hoãn cũng đem một đầu sơn trư khống chế được.
Hủy diệt thuật sĩ tại phương diện khống chế kém một chút, kỹ năng khống chế của Tiêu Linh dưới loại tình huống này cũng không thể dùng tốt, không thể khống chế cũng không có nghĩa là có thể rảnh rỗi, Tiêu Linh cùng Thiên Phi đối với một đầu sơn trư gia tăng công kích.
Tiêu Linh kinh ngạc phát hiện đầu sơn trư mà mình cùng Thiên Phi công kích lại không hướng bọn họ vọt tới mà đứng yên tại chỗ, hai đầu sơn trư còn lại cũng giống như vậy.
Lúc này pháp trượng trong tay Thiên Cuồng tản ra ánh sáng, quầng sáng màu đen hư vô mờ mịt trên pháp trượng tỏa ra chính là ám ảnh lực lượng! Đây là một cái ma pháp hi hữu Ám Mục mà Thiên Cuồng học được, Phược Cữu thuật! Điều khiển ba đầu sơn trư còn lại, khiến chúng nó không cách nào nhúc nhích.
Quầng sáng màu đen chiếu rọi khuôn mặt của Thiên Cuồng, thần bí mà trang nghiêm. Ám Mục, chẳng lẽ thật sự cường đại như vậy? Ám Mục am hiểu chính là nguyền rủa, cũng không phải điều khiển, nhưng ma pháp này lại biểu hiện ra năng lực điều khiển làm cho Tiêu Linh kinh hãi không thôi.
Bỏ đi nhân tố cấp bậc, Thiên Cuồng có thể là ám mục cường đại nhất mà mình từng chứng kiến, trong Canh kỹ trận ở Bố Kéo Tạp Đạt, thực lực cùng chiến tích của Ám mục cũng không tốt, Tiêu Linh còn tưởng Ám Mục rất yếu. Có người nói, không có class yếu nhất, chỉ có game thủ yếu nhất, những lời này quả nhiên rất có đạo lý.
Kế tiếp thì dễ dàng rồi, Thiên Phi cùng Tiêu Linh hai người rất nhanh gϊếŧ xong một đầu, bọn họ công kích sát thương cao nhất trong 5 người, ở trong tình huống an toàn này đánh chết một đầu sơn trư là vô cùng đơn giản.
Sau đó lại hỗ trợ giải quyết những đầu sơn trư còn lại, một lát sau trên mặt đất chỉ còn lại sáu cỗ thi thể của sơn trư.
Thiên Cuồng thở hổn hển, nhìn qua ma pháp giá trị trống trơn, nếu phải đánh thêm một lúc nữa, hắn chỉ sợ không thể kiên trì, Phược Cữu thuật mặc dù rất mạnh nhưng tiêu hao rất nhiều ma lực, mỗi giây đều tiêu hao đại lượng ma lực, nếu như ma lực hao hết, khống chế sẽ thất bại, hơn nữa trong quá trình khống chế, game thủ không cách nào công kích, cho nên kỹ năng này chỉ có thể cùng đoàn đội hợp tác mới có thể sử dụng, nếu không đúng là vô dụng.
Hơn nữa là người chơi phụ trách trị liệu duy nhất trong đoàn đội, Thiên Cuồng không thể không quan tâm tới an toàn của đồng đội, nếu như không phải xác định tình huống không có nguy hiểm, Thiên Cuồng sẽ không sử dụng kỹ năng Phược Cữu thuật.